Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 449: Thiên tài chán nản (2)




“Rất đơn giản thôi, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Huyết Sát Các ta, dốc sức vì Huyết Sát Các ta trọn đời. Nếu đồng ý thì nhỏ một giọt máu của ngươi lên tờ giấy này là được.”

Giấy giao dịch sinh tử xuất hiện trong tay Bách Lý Thiên Cơ.

Bạch Sùng do dự một lúc lâu, cảnh giác nói: “Có thể, nhưng mà điều kiện tiên quyết là ngươi phải giúp ta trước. Nếu ngươi nói thật thì đương nhiên ta sẽ đồng ý nghe theo lời ngươi.”

“Được thôi.”

Bách Lý Thiên Cơ gật đầu.

Bạch Sùng nói được một nửa, dưới tình huống hắn ta bất ngờ chưa kịp đề phòng thì Bách Lý Thiên Cơ đã thuấn di đến trước mặt hắn.

Ông ta nâng tay trái lên, ngón trỏ chỉ vào ấn đường của Bạch Sùng.

“Ngươi...”

“Thả lỏng đi, bần đạo sẽ không đả thương ngươi. Dù sao thì ngươi cũng chỉ là một Uẩn Linh Cảnh nhỏ nhoi, bần đạo ta còn coi thường đó.”

Bách Lý Thiên Cơ nhìn Bạch Sùng đang khẩn trương, truyền âm nói.

Bạch Sùng nghe vậy thì thầm cắn răng. Liều một phen vậy, cùng lắm thì chết thôi, dù sao sinh mệnh tàn tạ này cũng không còn ích gì nữa.

Bạch Sùng thả lỏng tinh thần.

Ước chừng sau một phút.

“Tốt rồi.”

Bạch Sùng nghe thấy thế thì chậm rãi mở mắt ra. Vậy là tốt rồi sao?

Hắn ta chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cảnh tượng sau đó đã khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Linh khí từ bốn phương tám hướng đang chậm rãi bay đến bên mình, sau đó là tiến vào trong thân thể.

Hắn ta có thể cảm giác được tu vi vẫn luôn đình trệ không tiến lên được của mình, giờ phút này với tốc độ mắt thường có thể thấy được đã nhanh chóng vùng lên.

“Ta, ta thật sự có thể tu luyện?”

Bạch Sùng mừng rỡ không thôi, chỉ kém không nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.

“Được rồi, giờ đến lượt ngươi thực hiện giao kèo.”

Lời này của Bách Lý Thiên Cơ khiến hắn ta nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Bạch Sùng cắn răng nói: “Yên tâm đi, Bạch Sùng ta chưa bao giờ nói dối.”

Hắn ta cắn đầu ngón tay mình, nhỏ máu tươi lên trên.

Cùng lúc đó, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng động.

Bạch Sùng có thể tu luyện lần nữa nên thính lực dường như cũng nhạy bén hơn vài phần.

“Ngô gia!”

Bạch Sùng nghiến răng nghiến lợi.

“Tiền bối, vãn bối có chút việc gấp, có thể tạm thời rời đi trước không?”

Sau đó Bạch Sùng dè dặt nhìn về phía Bách Lý Thiên Cơ.

Phụ thân mình là Bạch Dật Xuân từng mời rất nhiều tu sĩ cường đại có giao tình với Bạch gia để giúp mình trị bệnh này, nhưng tất cả đều thất bại không một ngoại lệ.

Mà người trước mắt này chỉ cần dùng một phút là đã khiến mình có thể khôi phục tu luyện lần nữa. Đây tuyệt đối là một cường giả hiếm có.

Bách Lý Thiên Cơ gật đầu.

“Đa tạ tiền bối.”

Bạch Sùng xoay người rời đi.

Bên kia.

“Về chuyện này, Ngô điệt nữ ngươi chắc chắn rằng không suy nghĩ thêm sao?”

Sắc mặt gia chủ Bạch gia là Bạch Dật Xuân trở nên xanh mét.

Trước mặt ông ta là một thiếu nữ có tướng mạo xinh đẹp, trên người mặc hoàng y.

Trên tay phải của người được gọi là Ngô điệt nữ này đang cầm một tờ giấy từ hôn, vẻ mặt kiên định nói: “Bạch thúc, ta biết chuyện ngày hôm nay sẽ khiến ngươi khó chịu, nhưng chỉ cần ngươi để Bạch Sùng ký vào tờ giấy này thì...”

Thiếu nữ vỗ tay một cái, hai hộ vệ ở phía sau xuất hiện.

Mỗi người đang khiêng một cái rương nặng, sau khi rương được mở ra thì khiến không ít trưởng lão Bạch gia có mặt ở đây lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh.

“Vậy mà lại là bảo dược Địa giai hạ phẩm!”

“Hơn nữa còn có nhiều nguyên kim như vậy, một rương này ít gì cũng vạn lượng đó.”

“Không nghĩ tới Lôi Vân tông sau lưng Ngô gia lại lớn mạnh như vậy, vạn lượng nguyên kim, hơn nữa còn cho nhiều công pháp bảo dược như vậy.”

“Đại ca, ngươi...”

Nhị trưởng lão Bạch gia nhìn hai cái rương trước mặt, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn về phía Bạch Dật Xuân.

Bạch Dật Xuân làm như không nghe thấy, đôi mắt ông ta có hơi đỏ lên, xoay đầu nhìn về người nam tử trung niên bên cạnh hoàng y thiếu nữ.

“Ngô huynh, đây cũng là ý của Ngô gia ngươi sao?”

Nam tử trung niên tên là Ngô Kiếm, đồng thời cũng là phụ thân của thiếu nữ, nhị trưởng lão của Ngô gia.

Ngô Kiếm lắc đầu một cái: “Xin lỗi Bạch huynh.”

Hai tay Bạch Dật Xuân siết lại, hàm răng cũng cắn chặt.

“Được, Ngô gia ngươi thật là nhẫn tâm!”

Nghĩ đến lúc trước Bạch Sùng nhà ông ta là thiên kiêu nổi danh một phương ở Nam Đẩu đế quốc, từ sáng đến tối không biết có bao nhiêu người đến đưa lễ để bám víu kết quan hệ với Bạch gia.

Mà hiện nay, bởi vì Bạch Sùng để mất danh thiên kiêu, ai nấy thấy Bạch gia của ông ta cũng làm thái độ kỳ lạ.

Đặc biệt là Ngô gia trước mặt này cũng là một trong số đó, nếu không phải do khi đó mình có không ít giao tình với Ngô Kiếm thì ông ta cũng sẽ không đáp ứng cuộc hôn nhân này đâu.

Thật không nghĩ đến, thật không nghĩ đến mà. Bây giờ Bạch Sùng đã rớt đài, Ngô gia này lại còn cố tình chơi một vố như vậy.