Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 448: Thiên tài chán nản




Nàng ta có hơi thấp thỏm đi trên thềm đá hướng về phía sườn núi.

Mặc dù Âm Độc Động có một chữ động, nhưng bản thân tông môn lại được thành lập ở một ngọn núi lớn giữa sườn núi.

Đi được mấy phút, Hoa Hàm Nhụy cuối cùng cũng tới được cửa tông môn.

Trên tấm bảng có ba chữ Âm Độc Động to được viết bằng máu.

Hoa Hàm Nhụy nhìn ba chữ này, ánh mắt vốn có chút sợ hãi lại hóa thành tức giận, bàn tay nhỏ siết chặt lại.

Âm Độc Động đáng chết, nếu không phải do bọn họ - những kẻ vô nhân đạo, mất hết nhân tính này thì thì Bích Dao môn của mình sẽ không bị tàn sát.

Hoa Hàm Nhụy đi vào.

Đi được mấy bước, hình ảnh sau đó khiến Hoa Hàm Nhụy đứng sững tại chỗ.

Nước mắt Hoa Hàm Nhụy lưng tròng.

“Tông chủ, sư đệ sư muội, các ngươi có nhìn thấy không... Âm Độc Động đã giết các ngươi cuối cùng cũng gặp phải báo ứng rồi.”

Cảnh tượng trước mắt là những thi thể chất đống thành núi, những thi thể này không ai ngoại lệ đều mặc y phục của Âm Độc Động.

...

Địa giới tứ trọng.

Trong lục giới, nơi địa giới có độ nồng đậm linh khí không cao không thấp này lại xuất hiện nhiều thiên tài hơn cả Thiên giới tam trọng.

Những vị Đại Đế của Đế giới nhất trọng có không ít người xuất thân từ Địa giới tứ trọng.

Bách Lý Thiên Cơ đang tìm kiếm Khí Vận Chi Tử cho các chủ Dạ Mệnh tại đại lục xa lạ này.

“Trước đó bần đạo đã tính toán thử một chút, lân cận nơi đây dường như thật sự có người mang đại khí vận. Sao lại đột nhiên tìm không thấy nữa rồi.”

Bách Lý Thiên Cơ ngắm nhìn bốn phía.

Sau đó ông ta nhắm hai mắt lại, tay phải lại bấm ngón tay tính toán.

“Hướng Nam cách đây hơn một trăm dặm...”

Bách Lý Thiên Cơ nheo mắt lại, ngay sau đó thân hình biến mất trong nháy mắt.

Đông Thành quận, Bạch gia.

Hậu viện Bạch gia.

“Có một Thiên Đạo Chi Lực nơi u minh trong thiên địa rơi vào nhà này, chắc là đây rồi.”

Bách Lý Thiên Cơ cúi đầu nhìn một cái.

Ở một nơi giữa rừng rậm nhỏ, một thiếu niên đang quỳ xuống trước một bụi cỏ.

“Đáng chết, đáng chết!”

Thiếu niên tựa như nổi điên, quả đấm không ngừng đánh vào trên mặt cỏ.

“Nếu như không nhìn lầm thì chắc là hắn rồi.”

Bách Lý Thiên Cơ tự nói thầm một tiếng, ông ta cũng không vội hiện thân mà chỉ ẩn nấp trong bóng tối.

“Đáng chết, một năm trước rõ ràng còn rất tốt mà, sao lại đột nhiên biến thành như vậy? Ngay cả tu luyện cũng không tu luyện được, vậy ta còn làm người tu luyện làm gì chứ?”

Thiếu niên tức giận nói.

Bỗng nhiên, thiếu niên như đã phát tiết xong, khí giận trong người xẹp xuống như khinh khí cầu vậy, cả người nằm nhoài trên mặt đất.

“Rốt cuộc ta nên làm gì đây?”

Nghe được lời của thiếu niên, Bách Lý Thiên Cơ gật đầu một cái, cẩn thận sử dụng công pháp để xem cho thiếu niên.

Không nhìn thì thôi, nhìn một cái đã bị dọa cho giật mình...

Một luồng khí vận thất thải hiện lên trên đỉnh đầu của thiếu niên.

“Còn chưa nhìn thấy đại khí vận bậc này bao giờ!”

Trong lòng Bách Lý Thiên Cơ chấn động mạnh.

Ông ta nhìn thiếu niên với ánh mắt khó tin.

Chợt, Bách Lý Thiên Cơ như có điều suy nghĩ.

“Thì ra là do khí vận quá lớn, thân xác này có chút không chịu nổi nên mới tạm thời cắt đứt tư chất tu luyện của thân thể này.”

“Trước hết để cho khí vận cải thiện tố chất của thân thể, chờ cải thiện đến trình độ thích hợp rồi thì tư chất tu luyện của thân thể này sẽ được phô bày ra.”

“Khó trách rõ ràng có được khí vận bậc này mà tu vi mãi vẫn dừng lại ở Uẩn Linh Cảnh hậu kỳ, thì ra là do nguyên nhân này.”

Sau đó đôi mắt của vị thiếu niên tên là Bạch Sùng này trở nên tối tăm, nói nhỏ một câu.

“Thay vì tiếp tục kéo dài hơi tàn, chi bằng bây giờ ta chết còn tốt hơn.”

Hắn ta vừa nói xong, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một khối đá nhọn cách đó không xa trên bãi cỏ, tay phải như bị ma xui quỷ khiến mà cầm nó lên theo bản năng.

Bách Lý Thiên Cơ thấy vậy thì không nhịn được nữa.

Lúc tay Bạch Sùng sắp chạm tới hòn đá thì một cánh tay còn nhanh hơn hắn ta mấy giây đã nhặt hòn đá lên trước.

Bạch Sùng ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một lão giả mặc đạo bào.

Bạch Sùng đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên.

“Ngươi là ai?”

“Bần đạo là ai không quan trọng, quan trọng là bần đạo có thể giúp ngươi.”

“Giúp, giúp ta?”

Dường như Bạch Sùng vẫn còn thấy cảnh giác, cơ thể lui về sau mấy bước.

Bách Lý Thiên Cơ cười gật đầu: “Không sai, đúng là giúp ngươi.”

Sau đó ông ta còn bổ sung thêm một câu: “Bần đạo có thể giải quyết vấn đề của ngươi, để ngươi được tu luyện lại một lần nữa.”

Cho dù lòng cảnh giác của Bạch Sùng có cao hơn nữa thì giờ phút này cũng đã bắt đầu xuất hiện sự dao động.

“Ngươi, ngươi thật sự có thể giúp ta? Nếu như giúp thì cần điều kiện gì?”

“Ngươi có muốn không? Bần đạo có thể làm ngươi khôi phục tu luyện lần nữa, còn về điều kiện...”