Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 399: Ngự Thú Chi Pháp




Một món pháp bảo Đế giai hạ phẩm cứ vậy xuất hiện trong tay Trịnh Ngôn Cực.

Ông ta khẽ quát lên. Trong nháy mắt khi cự viên tóc bạch kim vung quyền tạo ra sơ hở, Trịnh Ngôn Cực thu hồi lại chuông lớn quanh thân.

Bất chợt, ông ta xuất kiếm ra, nhắm thẳng vào ngực của cự viên tóc bạch kim!

“Thanh Long Phá Pháp kiếm, xuất!”

Trịnh Ngôn Cực quát mạnh một tiếng.

“Lui.”

Từ trong hư không bỗng truyền đến một giọng nói kéo dài.

Sau khi cự viên tóc bạch kim nghe được giọng nói này thì cũng nhanh chóng lui cơ thể về phía sau, tránh được một kiếm của Trịnh Ngôn Cực.

Trịnh Ngôn Cực nghe được giọng nói xa lạ đó thì có thể xác định rằng xung quanh bốn phía không phải chỉ có mỗi cự viên tóc bạch kim này.

Cùng lúc khi cự viên tóc bạch kim lui về sau, Trịnh Ngôn Cực cũng giống vậy, nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với nó.

Ông ta quan sát xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra một bóng người xa lạ.

Là một nam tử mặc hồng bào, chân đang đạp vào hư không, cũng đang nhìn chăm chú vào Trịnh Ngôn Cực.

“Lệnh bài này... Ngươi là sát thủ của Huyết Sát Các?”

Khi tầm mắt của Trịnh Ngôn Cực rơi vào lệnh bài sát thủ bên hông của Giang Vô Thành thì đồng tử đột nhiên co rút lại.

Giang Vô Thành cũng không định trả lời nghi vấn của Trịnh Ngôn Cực, ngược lại là nói: “Sân Thú, nhân cơ hội này.”

Trịnh Ngôn Cực còn chưa kịp hiểu những lời này của đối phương là có ý gì.

Ầm!

Một đợt khí đột ngột dâng lên khiến ông ta nhanh chóng quay đầu lại.

Cự viên tóc bạch kim đang đánh hai tay vào ngực. Một đôi mắt màu đỏ, dường như đang vô cùng tức giận.

Sau đó nó bỗng nhiên vọt tới, khi đến gần Trịnh Ngôn Cực thì vung quả đẩm ra.

Mấy quyền vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn nhanh chóng công kích thẳng về phía của Trịnh Ngôn Cực.

Trịnh Ngôn Cực giơ kiếm ra phía trước.

Phịch!

Một Dung Đạo Cảnh như Trịnh Ngôn Cực lại bị mấy quyền của cự viên tóc bạch kim đánh cho tạm thời thối lui.

“Lực lượng cường đại như vậy, gần như đã tới gần Dung Đạo Cảnh trung kỳ.”

Trịnh Ngôn Cực thì đôi tay đang run rẩy của mình, trong lòng thấy vô cùng giật mình.

Nhưng ông ta không biết rằng đây chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.

Giang Vô Thành ở một bên thấy vậy thì tay phải đột nhiên gỡ xuống hắc sắc mật lệnh đang đeo ở eo trái.

“Tuyệt Thú.”

Sau khi Giang Vô Thành nhả ra hai chữ thì hắc sắc mật lệnh bỗng bắn ra từng luồng ánh sáng đen.

Khi luồng ánh sáng đen này biến mất thì một con hắc lang ba mắt cứ vậy xuất hiện trong không trung.

Trịnh Ngôn Cực cảm nhận được khí tức trên người của con hắc lang này thì biểu tình trở nên vô cùng khó coi. Lại là một Đế Cảnh.

Hơn nữa cũng giống như cự viên tóc bạch kim trước đó, đều là Nhập Đạo đỉnh phong!

“Tình huống không ổn rồi, phải chạy thôi.”

Trịnh Ngôn Cực nói thầm trong lòng.

Ông ta xoay người thi triển Độn Pháp định chạy trốn.

Giang Vô Thành thấy đối phương muốn chạy thì cũng chỉ cười một tiếng.

“Chạy trốn trước mặt Tuyệt Thú cũng chỉ là hành vi lãng phí thời gian mà thôi.”

Hắc lang ba mắt được gọi là Tuyệt Thú kia dùng đôi mắt loài lang nhìn Trịnh Ngôn Cực.

Con mắt thứ ba chợt lóe lên vầng sáng trắng rồi biến mất.

Lấy nó làm trung tâm, không trung trong chu vi trăm dặm xung quanh đột nhiên nhẹ nhàng rung động.

Từng lăng kính tựa như tinh thể dâng lên, thoáng chốc tạo thành một bức tường kính bao phủ tất cả mọi thứ trong vòng trăm dặm.

Trịnh Ngôn Cực đang ở ngoài mười mấy dặm nhìn lăng kính trước mặt, cho dù ông ta có công kích thế nào thì tấm kính trước mắt này cũng vững như Thái Sơn, không hề xuất hiện một chút vết nứt nào.

Lăng kính đột nhiên xuất hiện này hoàn toàn phong tỏa tất cả đường lui của ông ta.

Trên gương mặt của Trịnh Ngôn Cực vào giờ phút này đã lộ ra một biểu tình nghiêm trọng chưa từng thấy.

Ông ta nhìn về phía Giang Vô Thành.

“Lão hủ nhớ trong khoảng thời gian này, Vô Tướng thánh địa ta cũng không nảy sinh mâu thuẫn gì với quý các cả.”

Lần đầu tiên Giang Vô Thành trả lời vấn đề của ông ta.

“Ta đương nhiên biết chuyện đó, có điều...”

“Có điều với tiền đề là ngươi không tự đào mộ chôn mình.”

“Ngươi có ý gì?”

Trịnh Ngôn Cực truy hỏi.

“Rất đơn giản, tòa tiểu thế giới này đã thuộc về sở hữu của Huyết Sát Các ta.”

Chân mày của Trịnh Ngôn Cực nhướng cao, dường như không ngờ tới người nọ sẽ nói ra một câu như vậy.

Trịnh Ngôn Cực ngẩng đầu nhìn Sân Thú cự viên tóc bạch kim và Tuyệt Thú hắc lang ba mắt đang chậm rãi tiến về chỗ mình, ông ta nói: “Đã như vậy thì lão hủ nguyện dùng món bảo vật Tiên giai cực phẩm có giá trị không nhỏ này để đổi lại tính mạng của mình thì sao?”

Sau khi Giang Vô Thành nghe được những lời này của đối phương thì không nhịn được cười châm chọc.

“Ngươi cảm thấy có thể à?”

“Vậy các hạ muốn sao?”

Trịnh Ngôn Cực nhỏ giọng nói.