Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 398: Ba sát thủ hàng chữ Thiên (2)




Ông ta không khỏi chất vấn: “Tu vi của Lục Sư cũng là Dung Đạo sơ kỳ, hơn nữa còn có rất nhiều Đại Đế của các thánh địa khác đi cùng. Một tòa tiểu thế giới dù nguy hiểm hơn nữa, theo lý thuyết cũng không có khả năng hại chết sáu vị Đại Đế mới đúng.”

Bạch Nguyên Tương hơi do dự: “Nguyên Tương có lời này không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

“Ta cảm thấy chuyện này có thể là do Huyết Sát Các động tay động chân.”

Trịnh Ngôn Cực nghe vậy thì sắc mặt trở nên cứng đờ.

Ông ta xém chút nữa đã quên mất sát tinh là Huyết Sát Các này, nghĩ đến đây đúng là có khả năng thật.

Có điều là vị Đế Cảnh của Huyết Sát Các không phải chỉ mới là Nhập Đạo đỉnh phong thôi sao?

Sao có thể là đối thủ của đồ nhi ông ta, Vu Quang Đại Đế Trình Lục Sư được?

Coi như đối phương có thêm mấy Đại Đế chưa bao giờ gặp mặt đi, theo lý mà nói, Lục đại Thánh Địa có tổng cộng sáu Đại Đế, hơn nữa còn có không ít trưởng lão Thánh Cảnh cùng đi theo. Nói thế nào cũng là Lục đại Thánh Địa chiếm ưu thế.

Huyết Sát Các kia không thể có hơn sáu vị Đại Đế được, đây vốn là điều không thể.

Nếu nghĩ theo hướng này thì lại không giống như Huyết Sát Các đã động tay động chân.

“Tòa tiểu thế giới kia ở đâu? Lão hủ quyết định sẽ tự mình đi xem thử một phen.”

“Hồi lão tổ, vị trí của tòa tiểu thế giới kia ở ngay Vô Tận Minh Hải.

“Minh Hải...”

Trịnh Ngôn Cực nói thầm trong lòng, sau đó ánh mắt ông ta rơi xuống trên người Bạch Nguyên Tương.

“Lão hủ đi một lát rồi sẽ trở lại, khoảng thời gian ngắn lão hủ không có ở đây thì ngươi phải xử lý cho tốt tất cả công việc của thánh địa.”

“Tuân lệnh.”

Lúc này Trịnh Ngôn Cực mới rời đi.

Bạch Nguyên Tương nhìn Luân Ngôn Đại Đế đã đi thì đứng lên, tay phải không khỏi đặt trước ngực, trong lòng có một dự cảm bất thường rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Ông ta vội lắc đầu.

Với thực lực của Luân Ngôn Đại Đế, trong thời đại vạn năm trước khi Đại Đế xuất thế cũng là sự tồn tại đứng nhất đứng nhì, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện được.

Như đã nói qua, tinh thần của ông ta dạo này luôn có cảm giác hoảng hốt.

Mặc dù ông ta biết trong cơ thể mình có một vài bệnh vặt, nhưng lại không tìm được vấn đề nằm ở đâu.

“Đúng rồi, sao gần đây không thấy Trần trưởng lão vậy, chẳng lẽ tạm thời bế quan rồi?”

Bạch Nguyên Tương có chút nghi ngờ.

Ông ta đương nhiên không biết Trần trưởng lão đó thật ra đã sớm chết trong tay mình.

Mấy phút sau, ở Vô Tận Minh Hải.

Hiện tại Luân Ngôn Đại Đế Trịnh Ngôn Cực đã tới vùng ngoài của Minh Hải.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, phía trước vạn dặm đều là một mảnh hư không tối đen.

“Lão hủ nhớ từng có tin đồn rằng chỗ này là nơi bỏ mạng của một Đại Đế Hợp Đạo Cảnh, không biết tòa tiểu thế giới kia có phải là lăng mộ của vị Đại Đế đó không.”

Trịnh Ngôn Cực vừa vuốt râu vừa nói.

Ông ta chợt tung người hóa thành một vệt sáng, lao về phía Vô Tận Minh Hải.

“Các chủ đại nhân, có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ đang đến gần bên trong Vô Tận Minh Hải.”

Dạ Mệnh nghe tin tức đột nhiên truyền đến, bình tĩnh nói: “Vẫn còn có Đế Cảnh không biết sống chết muốn đánh tiểu thế giới này sao. Nếu đã vậy thì vừa hay phái Giang Vô Thành đi đi.”

“Vâng.”

...

“Linh khí cuồn cuộn như vậy, xem ra là sắp tới rồi.”

Trịnh Ngôn Cực cảm nhận được linh khí nồng đậm trong không khí.

“Chính là chỗ đó sao?”

Ánh mắt ông ta rất nhanh đã rơi vào trên một vòng xoáy to lớn.

“Có điều vật này là...”

Tầm mắt của Trịnh Ngôn Cực rời đi, rơi vào một khối đá thủy tinh lam sắc đang trôi lơ lửng trong hư không cách đó không xa.

“Có rất nhiều không gian chi lực quanh quẩn, nhìn qua giống như một vật dùng để thăm dò vậy.”

Trịnh Ngôn Cực trầm ngâm, tay phải cử động, đang định phá hủy nó.

Đột nhiên, một luồng uy áp cường đại đang bao phủ về phía mình.

Sắc mặt Trịnh Ngôn Cực biến đổi, vận chuyển linh khí: “Đại U Phù Đồ Chung.”

Một cái chuông lớn bỗng nhiên xuất hiện xung quanh cơ thể của Trịnh Ngôn Cực.

Grừ!

Một tiếng gầm gừ lanh lảnh ẩn chứa sự tức giận vang lên.

Nhanh như cắt, chỉ thấy một con cự viên với mái tóc bạch kim cao hơn mười trượng chợt xuất hiện trước mặt ông ta, đồng thời tay phải cũng vung lên.

Thùng thùng thùng!

Chuông lớn hơi chấn động, nhưng cũng chưa vỡ ra.

Đồng thời Trịnh Ngôn Cực ở trong chuông lớn cũng đã thấy rõ tu vi của cự viên tóc bạch kim này.

Là một đại yêu Đế Cảnh Nhập Đạo đỉnh phong!

Trịnh Ngôn Cực có chút nghi ngờ, cuối cùng thì đại yêu này ở đâu ra vậy.

Không đợi ông ta tiếp tục suy đoán, cự viên tóc bạch kim kia đã phát động công kích lần nữa.

Những quả đấm hung mãnh không ngừng đánh vào trên chuông lớn, phát ra tiếng 'thùng thùng thùng' vang dội.

Trịnh Ngôn Cực khẽ hô lên một tiếng.

“Phá Vọng kiếm.”