Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 400: Luân Ngôn Đại Đế chết!




Lúc nói ra những lời này thì trong lòng ông ta cũng hết sức giận dữ. Ông ta đường đường là Luân Ngôn Đại Đế, chưa từng chịu qua sự sỉ nhục lớn như vậy!

Nếu không phải bởi vì ông ta nhìn không thấu được tu vi của Giang Vô Thành, hơn nữa còn có hai đại yêu Nhập Đạo đỉnh phong thì dựa theo tình huống này, ông ta đã hạ sát chiêu với người dám nói những lời này với mình từ lâu.

“Ta muốn ngươi...”

Trong con ngươi trong suốt của Giang Vô Thành bỗng nhiên chợt lóe huyết quang rồi biến mất.

“Chết.”

Dứt lời, Sân Thú và Tuyệt Thú đột nhiên nhào về phía Trịnh Ngôn Cực, đường lui hoàn toàn bị chặn kín.

Cho nên Trịnh Ngôn Cực chỉ có thể buộc lòng nghênh địch.

“Đã thế thì lão hủ chỉ đành toàn lực ứng phó!”

Trịnh Ngôn Cực khẽ quát lên, thả tu vi Dung Đạo Cảnh sơ kỳ đang tiến gần trung kỳ trên toàn thân ra ngoài.

“Vô Tướng Vạn Pháp Công!”

Hai tay của Trịnh Ngôn Cực bắt pháp quyết, sau đó kết ra một đạo ấn.

Khí thể màu xám tro như Trường Giang lưu động vậy, cuồn cuộn xuất hiện quanh thân của Trịnh Ngôn Cực.

Chất khí giống như khói mù vậy, lấy Trịnh Ngôn Cực làm trung tâm mà tụ lại.

Chỉ trong chốc lát, một vị Thông Thiên Pháp Tướng cao mấy trăm trượng từ từ hiện ra.

Nhìn qua dáng vẻ của Pháp Tướng này thì là một lão đạo sĩ khoảng sáu mươi tuổi.

“Nếu như các hạ cảm thấy mình đã ăn chắc được lão hủ, vậy thì sai hoàn toàn rồi!”

“Càn Khôn Vô Quyết, Thính Mị Kiều Lượng, đi!”

Trịnh Ngôn Cực khẽ quát lên một tiếng.

Theo tiếng quát giống như tiếng sấm rền vang, bốn phương tám hướng đều xuất hiện tiếng sấm vang lớn.

Vọng về cùng lúc với âm thanh này, Pháp Tướng sau lưng ông ta cũng chuyển động.

Hai tay Pháp Tướng nhẹ nhàng di chuyển tạo thành một động tác.

Ào ào!

Trong tầm mắt, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đều xuất hiện một thanh kiếm ảo, bốn thanh kiếm ảo này có màu sắc khác nhau, là bốn màu đỏ lục lam vàng.

Sau khi bốn thanh kiếm ảo hiện lên, từ giữa hư không đột nhiên nổi lên một toà kiếm trận.

Dường như là được bốn thanh kiếm ảo dẫn dắt, phù văn Trần Trung cũng nhanh chóng hiện lên.

Lúc hai Yêu tộc Nhập Đạo đỉnh phong sắp đến gần Trịnh Ngôn Cực, mấy phi kiếm tấn công đến phía sau bọn chúng.

Tuyệt Thú và Sân Thú dường như cảm ứng được nên cũng đồng loạt xoay người.

Chúng đánh nát những phi kiếm được ngưng tụ giữa tòa trận pháp này, nhưng có vẻ như những phi kiếm đó không chỉ có bấy nhiêu.

Đồng thời, từ bốn phương tám hướng bên trong tòa trận pháp liên tục hiện ra vô số phi kiếm. Chúng bay đến với tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp xẹt qua vậy.

Hai Yêu thú Nhập Đạo đỉnh phong bị công kích ác liệt đến mức này nên không thể đánh nữa mà chỉ có thể phòng ngự tại chỗ.

“Vẫn chưa xong đâu!”

Trịnh Ngôn Cực thấy vậy thì cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy từ bên trong trận pháp ngưng tụ ra hai phi kiếm.

Những phi kiếm này không đặt mục tiêu vào trên người hai Đại Đế Yêu tộc là Sân Thú và Tuyệt Thú, mà chuyển hướng sang chủ nhân của chúng - Giang Vô Thành.

Giang Vô Thành nhìn hai phi kiếm đang lao tới với khí thế to lớn, dường như cũng không có ý định xuất thủ.

Tay phải hắn cầm lên hắc sắc mật lệnh trước đó, vài giây sau, hắn chậm rãi nói ra hai chữ.

“Quỷ Thú.”

Hắc sắc mật lệnh lần này lại bắn ra một u quan.

Sau khi u quan hạ xuống, âm khí dồi dào đang ầm ầm dâng lên.

Âm khí nổi lên như cuồng phong, gào thét tiến lên.

Một cái đầu lâu xuất hiện, là Quỷ Đế ngưng tụ âm khí toàn thân.

“Còn nữa à?”

Trịnh Ngôn Cực lại thấy một vị Đế Cảnh xuất hiện thì thiếu chút nữa đã bị dọa đến rớt cằm.

Một Đế Cảnh khống chế ba Đế Cảnh khác.

Đây rốt cuộc là loại tu vi nào mới có thể làm được vậy?

Giang Vô Thành nhìn thấy ở cách đó không xa, âm khí khủng bố từ Quỷ Thú đang hóa tất cả mọi thứ xung quanh ngàn dặm thành minh sĩ.

Hắn lên tiếng: “Giết hắn.”

“Tuân lệnh.”

Cằm của Quỷ Thú đó khẽ nhếch lên, phát ra âm thanh khàn khàn trầm thấp.

Cái người hoàn toàn do âm khí ngưng tụ thành giơ tay phải lên.

Sau đó, hắn ta dùng lòng bàn tay xoay vào không gian, một thứ tương tự như hố đen xuất hiện.

Hai phi kiếm kia tựa như bị cái hố thần bí này hút vào, cuối cùng tất cả phi kiếm đều bị hút vào trong động.

Sau khi giải quyết xong chuyện nhỏ đó, đôi mắt trống rỗng nhưng lại như chứa ngọn lửa thiêu đốt của Quỷ Thú chuyển sang nhìn Trịnh Ngôn Cực.

“Quỷ Nhiếp.”

Giọng nói chỉ nghe thôi đã khiến người ta thấy cả người rét run của Quỷ Thú cất lên.

Trong nháy mắt, toàn thân Trịnh Ngôn Cực như rơi vào hầm băng.

“Tại sao không cử động được?”

Trong lòng Trịnh Ngôn Cực hoảng hốt, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Thú.

Ông ta phát hiện Quỷ Thú vốn còn cách mình ngàn thước, chỉ trong một giây đã xuất hiện ngay trước mặt mình.

Trịnh Ngôn Cực cảm nhận được âm khí nồng đậm từ Quỷ Thú kia xông vào mũi, ông ta mở miệng, lời nói ra nghe như vô cùng khiếp sợ.

“Ngươi, ngươi là Dung Đạo trung kỳ?”