Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 341: Tới Kim quốc




“Bệ hạ, Thái sư đại nhân, không xong rồi!”

Một tên tướng sĩ vội vàng chạy vào.

Kim Quyền Trẫm lộ vẻ không mừng.

“Nói mau! Nếu là chuyện vô dụng, ngươi biết hậu quả.”

Tướng sĩ tái mặt, nhưng vẫn vội nói: “Tiền tuyến truyền tin tức về, Chung tướng quân…”

“Chung Chi Báo thế nào?”

“Bại… bại trận rồi.”

Cả triều an tĩnh, tiếng nói kia õ ràng rơi vào tai từng người trong điện. Kim Quyền Trẫm cứ như nghe chuyện gì không tưởng vậy, hỏi ngược lại.

“Ngươi vừa nói Chung Chi Báo thua trận sao?”

“Vâng, đúng vậy. Ngu quốc kia cũng có Tiên nhân trấn giữ! Hơn nữa còn có ước chừng sáu vị Tiên nhân!”

“Nghe tình báo truyền về, một Tiên nhân vừa vung tay phải đã trực tiếp gọi ra một ngọn lửa lớn, khiến đại quân tổn thất thảm trọng.”

Nghe được hai chữ “Tiên nhân”, cả Thái sư Trương Tu Đức cũng chợt nhướng mày: “Tiên nhân?”

“Vâng, đúng vậy. Thái sư đại nhân, Chung đại nhân vốn định tạm thời nhẫn nhịn rút lui, không ngờ bị một Tiên nhân khác chém đầu.”

Kim Quyền Trẫm lộ rõ kinh ngạc: “Chung Chi Báo chết rồi ư!”

Cho dù nói Chung Chi Báo là đại tướng đệ nhất Kim quốc cũng không quá đáng.

Không khoa trương chút nào, Kim quốc của Kim Quyền Trẫm có thể lớn mạnh như hôm nay không thiếu công lao của Chung Chi Báo!

Không ngờ Trấn quốc đại Tướng quân của Kim quốc lại chết nơi đất khách xứ lạ.

Kim Quyền Trẫm đưa mắt nhìn về phía Thái sư Trương Tu Đức mình kính trọng nhất:

“Trương Thái sư, theo ngài thấy, những Tiên nhân kia…”

Nhưng Trương Tu Đức gác tay phải lên má, tựa hồ đang đắm chìm vào suy tư, hoàn toàn không chú ý tới Kim Quyền Trẫm nói cái gì.

Bỗng.

Bên ngoài cung điện lại vang lên tiếng gọi ồn ào.

“Bệ hạ! Không xong rồi! Đại sự không tốt!”

“Nói.”

Kim Quyền Trẫm đưa mắt nhìn một gã thám tử hốt hoảng đi vào, trầm mặt ra lệnh.

“Ngoài Kinh thành vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện mấy Tiên nhân chỉ mặt gọi tên tìm bệ hạ!”

“Tiên nhân? Chẳng lẽ là bên phía Ngu quốc?”

Kim Quyền Trẫm bị dọa trắng cả mặt.

Nếu thật như tên lính vừa rồi báo lại, cả đoàn quân hổ kỵ Kim quốc lớn như vậy còn sụp đổ dưới tay sáu Tiên nhân kia trong nháy mắt.

Vậy mấy Tiên nhân thần bí khó lường này muốn lấy mạng lão cũng nhẹ nhàng như lấy đồ vật thôi.

“Thái sư.”

Kim Quyền Trẫm hốt hoảng nhìn về phía Tiên nhân duy nhất của Kim quốc hiện nay, Trương Tu Đức. Mà Trương Tu Đức đương nhiên cũng nghe được lời của tên lính vừa rồi.

Lão nhăn chặt mày, nhìn về phía Kim Quyền Trẫm.

“Xin bệ hạ yên tâm, lão thần đích thân ra ngoài xem thử, nhìn đám Tiên nhân bất ngờ toát ra này là thật hay giả.”

Trương Tu Đức chợt đứng lên, trong tay phải chợt xuất hiện một cây phất trần.

Toàn triều văn võ bá quan, bao gồm cả Kim Quyền Trẫm thấy khí chất toàn thân Trương Tu Đức chợt biến đổi thì đều há mồm trợn trắng mắt.

Đây chính là Tiên nhân sao?

Khí chất thật sự bất phàm.

Nhìn theo Trương Tu Đức đi khỏi đại điện, nội tâm Kim Quyền Trẫm lại rất muốn xem thử cái gọi là Tiên nhân đại chiến.

“Trẫm ngược lại muốn nhìn một chút, Tiên nhân của Ngu quốc có thật sở hữu lực lượng như các ngươi nói không. Nếu không phải… a! Các ngươi biết tính trẫm rồi đấy.”

Kim Quyền Trẫm cười lạnh nhìn thám tử, đối phương lạnh run cả người.

Bên ngoài Kinh thành.

Thái sư Trương Tu Đức chậm rãi bước tới.

Khi Trương Tu Đức thấy mấy bóng người chân dẫm không trung trên bầu trời thì vẻ mặt lập tức biến hóa.

Dạ Mệnh dẫn Ngu Tước đến nơi cao nhất Kim quốc, Quỳnh Du lầu.

“Đó chính Thái sự có thể sử dụng tiên pháp ngươi nói sao?”

Ngu Tước gật đầu, thành thật trả lời: “Đúng vậy Dạ công tử. Khi phụ hoàng còn sống, ta từng nghe phụ hoàng thường xuyên nhắc tới Tiên nhân này.”

“Nghe nói, có một lần chín nước mở họp. Thái sư chân đạp hư không, gọi ra một con thần long, thần dị vô cùng.”

Dạ Mệnh nhìn xuống Thái sư kia, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không ngờ trong thế giới này còn có người có thể bước vào Uẩn Linh Cảnh. Tuy chỉ là sơ kỳ, nhưng thật sự thiên tài…

Nhưng ngay sau đó, Dạ Mệnh lại như nhìn thấu cái gì, trong mắt lộ rõ châm biếm.

“Chậc. Còn tưởng thiên kiêu gì cơ chứ, thì ra là một kẻ tình cờ bắt được công pháp tà tu đi đường ngang ngõ tắt thôi.”

Dạ Mệnh cười lạnh.

Một giây trước hắn còn không phát hiện ra, nhưng nhìn nhiều một chút lại nhanh chóng phát hiện không đúng.

Thái sư Trương Tu Đức tuy có linh khí di động khắp thân mình, nhưng trừ linh khí ra, trên người hắn nhiều nhất là một loại tà khí.

“Ngay cả khí vận xanh lá cũng không phải, xem ra đơn thuần gặp may.”

Dạ Mệnh thu hồi Thiên Nhãn thuật, nhìn về Ngu Tước bên cạnh.

“Đi cùng ta thôi.”

“Dạ công tử, chúng ta đi các nước khác sao?” Ngu Tước phản xạ hỏi lại.

“Không, rời đi nơi này.”

“Rời đi nơi này…”

Ngu Tước giật thót.

Chẳng lẽ là rời đi nơi này, đi tiên giới sao?

Sau khi Ngu Tước và Dạ Mệnh rời đi.

Bên phía Kinh thành.

Trương Tu Đức có vẻ còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Lão ta nhìn những sát thủ Huyết Sát Các trên bầu trời.