Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 342: Chém chết kiến hôi




“Bản Thái sư muốn xem thử, rốt cuộc tu luyện giả các ngươi có bao nhiêu cân lượng.”

Mấy chục năm trước, Trương Tu Đức tình cờ chiếm được một môn tà công.

Từ công pháp này, hắn hiểu được sự tồn tại của những kẻ gọi là Tiên nhân kia được thống nhất gọi là tu luyện giả hoặc tu sĩ.

Mà cũng nhờ tà công trợ giúp, hắn tu luyện mấy chục năm, rốt cuộc đột phá tới Uẩn Linh Cảnh.

Hắn ngược lại muốn nhìn đám tu luyện giả bất chợt ngoi đầu này thực lực cao đến đâu.

“Hắc Sát Thao Phong!”

Trương Tu Đức không nói hai lời, dẫn đầu phát động công kích. Ý niệm thoáng động, tay áo bào hai bên bay phần phật.

Chỉ thấy…

Từng luồng khí đen từ tay áo bào ồ ạt tuôn ra, sau đó hóa thành hai cơn lốc cuốn thẳng về phía mấy sát thủ trên bầu trời.

“Kiến hôi mà thôi!”

Sát thủ Huyết Sát Các đứng yên nhìn.

Một tên sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền thấy công kích nhỏ yếu vô lực như vậy thì cười giễu.

“Chiêu thức gì cũng dám lấy ra múa rìu qua mắt thợ à.”

“Các chủ đại nhân có lệnh, không cần lưu rác rưởi này sống sót. Vậy để ta giải quyết hắn đi.”

Sát thủ tung lao xuống, ngang nhiên xông thẳng tới hai cơn lốc kia.

Trương Tu Đức bên kia thấy vậy thì gương mặt già nua giãn ra nụ cười.

“Chiêu này của bản Thái sư có thể đánh cho một bức tường thành dày mười thước vỡ ra một lỗ hổng, ngươi lại dám dùng thân xác đánh lên, ngu muội vô cùng.”

Nhưng cuối cùng, Thái sư Kim quốc được mở rộng tầm mắt rồi.

Hai cơn lốc xoáy hắn lấy làm kiêu ngạo kia lại bị thân xác của người áo đen cản vỡ tan. Mặt Trương Tu Đức vặn vẹo, trượng Thái sư trong tay cũng bị lão sợ cầm không vững, rơi xuống mặt đất.

Không đợi lão tiếp tục làm ra động tác kế tiếp, bóng sát thủ đã tới sau lưng lão.

Trương Tu Đức nuốt khan nước miếng.

“Ta…”

Ánh đao rơi xuống.

Đầu người và máu tươi đỏ chói mắt phụt lên thật cao.

Vị Thái sư tác oai tác quái nhiều năm trên triều đình Kim quốc này có lẽ không bao giờ nghĩ tới có ngày mình sẽ bị người ta chém đầu.

Đến nổi Hoàng đế Kim Quyền Trẫm, thấy cảnh này cũng bị dọa sợ choáng váng.

Lão muốn ra đây xem Trương Tu Đức đại hiển thần thông.

Nhưng ngàn vạn không ngờ được.

Trích tiên Thái sư Trương Tu Đức không gì không thể trong mắt lão lại bị người ta một chiêu mất đầu.

“Ngươi chính Hoàng đế Kim quốc đúng chứ.”

Sau khi chém đầu Trương Tu Đức, sát thủ nhìn về phía Kim Quyền Trẫm. Kim Quyền Trẫm chỉ vừa đối mắt với hắn đã cảm thấy cả người lạnh run, rợn tóc gáy.

“Hộ giá, mau hộ giá!”

Kim Quyền Trẫm vội vàng kinh hoàng hét lớn mấy tiếng.

Trong nháy mắt, một đoàn binh lính giáp đỏ nghe tiếng nhanh chóng vây lại.

Cùng lúc đó, rất nhiều võ tướng trong điện cũng vọt ra, bảo vệ trước người và hai bên Kim Quyền Trẫm.

Thấy nhiều người như vậy, Kim Quyền Trẫm có vẻ lấy lại được sức lực, chỉ tay vào sát thủ, hét lớn: “Mau giết yêu nhân to gan này cho trẫm. Ai có thể chém đầu hắn, trẫm thưởng vạn lượng hoàng kim, lại phong thành Vương gia khác họ!”

Những người vốn hơi sợ hãi Tiên nhân trước mặt, nghe Kim Quyền Trẫm nói xong thì rục rà rục rịch, sợ hãi cũng bị tham lam che mất.

Vương khác họ!

Đây tuyệt đối là ban thưởng vô cùng lớn, nói là đắc đạo phi thăng cũng không quá đáng. Rất nhanh, có người không nhịn được lòng tham, giơ đao xông tới.

Chính cái gọi là hưởng ứng theo phong trào.

Một giây tiếp theo, hầu như toàn bộ binh lính đều xông lên, cũng là bộ dáng thấy chết không sờn.

Chẳng qua mắt thịt thể phàm mà thôi, sao có thể đánh bại tu sĩ Dưỡng Thần cảnh?

Sát thủ ngó đám binh lính ra vẻ không sợ chết trước mặt. Cười lạnh một tiếng:

“Kinh Mãng Du Khởi!”

Linh khí thay đổi.

Một con cự mãng hư ảnh chợt hiện lên sau lưng hắn, dần dần ngưng thật dưới thao túng của hắn.

Nó khẽ đập đuôi lên mặt đất, sau đó hất mạnh, trực tiếp hất văng mấy ngàn tên lính vừa xông tới.

“Tiên… tiên thuật?”

Kim Quyền Trẫm bị hư ảnh cự mãng sau lưng hắn dọa cho ngã ngồi dưới đất, run lẩy bẩy nói.

Sát thủ chậm rãi đi về phía Kim Quyền Trẫm.

Kim Quyền Trẫm mặt cắt không còn chút máu, tái nhợt vô cùng, bị dọa sợ sắp tè ra quần, nào còn dáng vẻ Hoàng đế Kim quốc nên có.

Hắn vội vàng hét lớn với võ tướng hai bên: “Mau! Các ngươi mau ngăn lại hắn cho trẫm!”

Bốn tên võ tướng tiếng tăm lừng lẫy nơi biên giới Kim quốc đưa mắt nhìn nhau, cùng xông lên.

Chẳng qua kết quả cũng không khá hơn đám binh lính kia chút nào.

Cơ thể cao lớn của hư ảnh mãng xà lắc một cái, lực lượng hoàn toàn là cậy mạnh, tựa như trâu điên, trực tiếp đánh bay cả bốn người.

Ngay cả ngực giáp trên người bọn họ cũng lộ rõ hư hại trình độ khác nhau, có thể thấy sức mạnh cỡ nào.”

“Ngươi… các ngươi còn không mau đi ra hộ giá, đang chờ bị tru di cửu tộc sao?”

Thời khắc nguy cơ, Kim Quyền Trẫm lại hét ầm về phía trong đại điện.

Nhưng những văn thần và võ tướng còn lại cũng sớm bị thủ đoạn thần tiên của sát thủ dọa sợ tê cả da đầu, tứ chi như mềm nhũn.