Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 340: Thái sư




Xoẹt!

Lưỡi đao trong tay sát thủ sáng nhoáng, một đao vung xuống, đầu người văng ra!

Quay lại Dạ Mệnh bên này.

Ngu Tước thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt, thật lâu không thể khôi phục tinh thần.

Kỵ binh của Kim quốc, đội quân được xem như mạnh nhất trong cửu quốc cứ vậy bại rồi ư?

Chỉ dựa vào sáu Tiên nhân không biết thân phận phía xa kia là có thể đánh tan quân đội bất bại suốt mấy trận chiến lớn của Kim quốc ư!

Nếu không phải hôm nay nàng chính mắt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không tin tưởng.

“Ngày sau ngươi gia nhập Huyết Sát Các ta, với tư chất của ngươi thì còn mạnh hơn bọn họ cả vạn lần.”

Dạ Mệnh nói với Ngu Tước.

“Ta… ta cũng có thể sao?”

Ngu Tước cảm thấy mình như nghe được chuyện gì khó tưởng lắm, đầy mặt kinh ngạc không dám tin. Dạ Mệnh chỉ cười khẽ.

“Đương nhiên.”

“Hơn nữa, Huyết Sát Các sẽ thành lập một tòa phân các trong địa bàn Ngu quốc ngươi. Đến lúc ấy còn cần ngươi trợ giúp.”

“Tiên nhân đại nhân? Ta trợ giúp sao?” Ngu Tước ngẩn người.

Không thể tưởng được, một vị Tiên nhân có thể hô mưa gọi gió sao còn cần nàng giúp đỡ nữa. Nhưng Ngu Tước cũng không ngu ngốc, đương nhiên không hỏi thêm gì nhiều, vội vàng gật đầu đồng ý.

“Ngu Tước đã biết, nguyện ý ra sức vì Tiên nhân đại nhân.”

Dạ Mệnh nhún vai: “Đừng Tiên nhân đại nhân này Tiên nhân đại nhân kia, ta không quen. Ta họ Dạ, vế sau ngươi xưng hô thế nào thì tùy.”

Ngu Tước nghe vậy thì suy nghĩ một thoáng: “Ta đã hiểu, Dạ công tử.”

Cùng lúc đó, nàng trộm liếc nhìn Dạ Mệnh, thấy hắn nghe xưng hô này cũng không có gì khác thường thì âm thầm thở phào một hơi.

Trong cả chín nước, không thể nghi ngờ, Kim quốc chính là nước có binh lực, vật lực và tài lực hùng hậu nhất.

Đương kim Hoàng đế của Kim quốc là một lão giả đầu tóc bạc trắng, đã là tuổi gần đất xa trời.

Kim Quyền Trẫm ngồi trên ngôi vị Hoàng đế nghe văn thần võ tướng hai bên báo cáo.

“Khởi bẩm bệ hạ, Chung tướng quân đã dẫn Hổ Kỵ Kim quốc một đường xung phong, công thẳng tới phương Tư Nam Đông thành phía Bắc Ngu quốc, tin tưởng không quá ba ngày sẽ tới được kinh đô Ngu quốc.”

Tuy mặt mũi Kim Quyền Trẫm già nua, nhưng hai mắt sáng ngời có thần, loang loáng như ánh đuốc.

“Tốt! Chờ diệt Ngu quốc rồi, bảy nước còn lại đương nhiên sẽ đều nơm nớp lo sợ, lòng người đại loạn, đến lúc đó danh tiếng thiết kỵ Kim quốc ta chắc chắn vang dội cả thế giới này. Mà trẫm thân là Hoàng đế Kim quốc, đương nhiên cũng ghi danh sử sách!”

“Bệ hạ!”

Ngoài cung chợt truyền tới một âm thanh vang dội.

Kim Quyền Trẫm nghe vậy, hai mắt sáng ngời. Kế đó, một lão giả mặc trường bào Thái sư chậm rãi bước vào.

Tất cả mọi người vừa thấy lão giả tuổi hoa giáp này đều phản xạ mà nín thở. Bởi người này chính là tồn tại dưới một người trên vạn người của Kim quốc hôm nay. Cũng chính là Tiên nhân trong lời đồn, Trương Tu Đức, Trương Thái sư.

“Lão thần bái kiến bệ hạ!”

Trương Tu Đức chắp tay với Kim Quyền Trẫm.

“Trương ái khanh bình thân. Thỉnh ngồi.”

Kim Quyền Trẫm ý bảo Trương Tu Đức.

Chỉ thấy Trương Tu Đức chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.

Văn thần võ tướng trái phải đều quỳ lên triều, không có ngoại lệ. Chỉ mình Trương Tu Đức có thể ngồi.

Có thể thấy được địa vị Thái sư trong mắt Hoàng đế Kim quốc quan trọng nhường nào.

“Trẫm nhớ không lầm thì Trương Thái sư đang luyện đan, không có thời gian lên triều cơ mà?” Kim Quyền Trẫm hỏi dò.

Gương mặt già nua đỏ thắm của Trương Tu Đức hiện ra một nụ cười.

“Không dám giấu giếm bệ hạ, lão nô đã luyện chế thành công đan dược ngài nói rồi.”

Vừa nghe vậy, toàn triều văn võ bá quan, bao gồm chính Kim Quyền Trẫm đều giật thót.

“Trương Thái sư nói thật chứ? Ngươi thật sự luyện chế thành công đan trường sinh trẫm muốn rồi sao?”

Vị Thái sư đức cao vọng trọng Trương Tu Đức này gật đầu.

“Đúng thế. Ta dùng một ngàn đồng nam đồng nữ làm thuốc dẫn, lại thêm rất nhiều kỳ trân dị bảo làm nguyên liệu phụ, lão nô đã luyện chế thành công đan trường sinh bệ hạ nói rồi, mà còn là hai viên duy nhất!”

Nếu có người khác nghe được lời này của Trương Tu Đức sẽ cảm thấy cực kỳ đáng sợ. Nhưng các văn thần các võ tướng trong triều đã quen rồi.

Vì muốn sống lâu hơn, Kim Quyền Trẫm đã gần như tiến vào trạng thái điên cuồng.

Trên thực tế, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của chính lão, Kim Quyền Trẫm hầu như đáp ứng đủ loại điều kiện có thể nói là táng tận lương tâm của Trương Tu Đức.

Nếu là mấy năm trước, trên triều đình còn có vài văn thần võ tướng nhìn không được, muốn khuyên răn.

Nhưng bây giờ à?

Cỏ trên phần mộ cả tộc những người từng khuyên can kia đều cao cả thước rồi.

Mọi người đều hiểu rõ, ai ngăn cản con đường của Kim Quyền Trẫm đều sẽ bị vị Hoàng đế này trí vào chỗ chết, còn chết cực kỳ thảm thiết.

“Lão thần…”

Trương Tu Đức vừa định nói gì thì tiếng kêu lớn ngoài cửa cắt ngang lời lão.