Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 339: Đại quân Kim quốc (2)




Chỉ thấy đại quân Kim quốc cuồn cuộn như có thể phiên giang đảo hải vừa tới gần Tư Nam Đông thành thì trên màn trời xuất hiện vài người thần bí khoác áo choàng đến.

Sát thủ Huyết Sát Các dẫm trên hư không vừa hiện thân đã dọa cho đại quân Kim quốc vốn khí thế bừng bừng sợ choáng váng.

Dưới đại quân.

“Báo! Khởi bẩm tướng quân, chúng ta phát hiện...”

Tướng quân trung niên lúc trước một đao chém đầu đại tướng của Ngu quốc đứng phắt dậy, giơ tay vỗ một chưởng lên người binh lính đến báo tình huống.

Tên lính kia lập tức máu thịt tung tóe, cả người bay thẳng ra ngoài mấy chục thước.

“Ngươi cho rằng bản tướng mù hay sao? Loại chuyện này còn cần ngươi báo cáo à?”

Tướng quân Kim quốc đầu báo mắt vòng, cao đến hai thước, vóc người to lớn. Gã ngẩng đầu nheo mắt nhìn mấy bóng người lơ lửng trên không trung kia.

“Giả thần giả quỷ, mang nỏ ra cho bản tướng!”

Đại tướng quân Kim quốc này hừ lạnh ra lệnh.

Tiên nhân?

Ngu quốc sao có thể có Tiên nhân. Nếu thật sự có thì đã không bị Kim quốc bọn họ chèn ép đến thảm như vậy. Bây giờ bọn họ đang đứng trên lằn ranh mất nước rồi, nên gã đoán rằng, những người dẫm tại hư không kia chắc chắn là giả.

Nói không chừng là có vài người Tư Nam Đông thành muốn hù dọa bọn họ mà thôi.

Đội quân danh xưng ‘Quân đoàn Hổ Báo’ này nhanh chóng đẩy ra một hàng giường nỏ, nỏ nhắm thẳng lên phía sát thủ Huyết Sát Các trên không, theo lệnh tướng quân đồng loạt bắn ra.

Rào rạt!

Tiếng mũi tên xé gió vang lên, vạn mũi tên đồng loạt bay tới, khí thế khiếp người!

“Vũ khí phàm nhân như vậy cũng vọng tưởng làm thương bọn ta sao? Nực cười.”

Một tên sát thủ nhìn mũi tên bắn về phía bọn họ, cười đầy giễu cợt. Hắn ta bước ra một bước, quát khẽ: “Thiên Hỏa!”

Từ khẩu quyết của hắn, từng đoàn ngọn lửa bay ra, chỉ thoáng cái, vài chục ngọn lửa ngưng tụ, lơ lửng giữa không trung sau đó rơi xuống.

Trăm vàn ngọn lửa trút xuống như mưa phùn. Chung Chi Báo vừa rồi còn khinh thường giờ đã sợ mất vía.

Hắn ta vừa thấy gì?

Vũ khí phá thành siêu cường Kim quốc vẫn lấy làm tự hào, bắn ra mũi tên lại chẳng khác nào giấy mỏng trước mặt ngọn lửa kia.

Trong thời gian ngắn ngủi Chung Chi Báo đờ đẫn, mưa lửa đã phần phật hạ xuống.

“A a!”

“Đáng chết! Sao không dập lửa được. Không! Đừng mà!”

“Nhanh lên! Có ai mang nước không? Mau tưới dập lửa trên người ta.”

Vài binh lính bị đốm lửa đặc thù rơi trúng, luống cuống lăn lộn, thậm chí có người dùng nước dội.

Nhưng phải khiến bọn họ tuyệt vọng rồi. Dù lăn lộn dưới đất hay dùng nước tưới đều không thể dập tắt ngọn lửa đã bén lên người. Hơn nữa, thế lửa còn ngày cảng lớn!

Thoáng cái, một cơn mưa lửa đã đủ để Quân đoàn Hổ Báo hoàn toàn rối loạn.

Chung Chi Báo cũng phát hiện tình huống không đúng, vội vàng rống giận: “Toàn bộ trấn định lại cho bản tướng, binh sĩ hộ thuẫn tới che…”

Đáng tiếc, dù hắn gào thế nào chăng nữa, sự đau đớn Linh Hỏa mang lại không phải chỉ nói vài câu có thể ngăn cản.

Có binh sĩ vì muốn tránh né đốm lửa trên trời rơi xuống nên đều rời bỏ vị trí, những người khác thấy tình huống như vậy, lại nhìn lên bầu trời hừng hực lửa thì cũng chạy tự tán.

Toàn bộ đại quân hoàn toàn rối loạn!

“Đáng chết!” Chung Chi Báo tuy cũng cứng đờ nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn đầu sỏ trên bầu trời.

Hắn vốn cho rằng là giả, không ngờ lại là Tiên nhân thật! Không thể tưởng tượng, trên đời này trừ Thái sư còn có Tiên nhân khác, mà số lượng còn nhiều như vậy nữa!

Chung Chi Báo suy nghĩ thật lâu, cuối cùng làm ra quyết định.

Hắn chắp tay về phía sát thủ Huyết Sát Các trên bầu trời: “Vừa rồi đã mạo phạm nhiều, thỉnh các vị Tiên nhân đại nhân thứ lỗi. Chúng ta sẽ rời khỏi Ngu quốc ngay lập tức.”

Chung Chi Báo vừa nói, vừa xoay người muốn rời khỏi.

Nhưng hắn đi được sao?

Ngay khi lời Chung Chi Báo vừa ra, định xoay người lại thì đã nghe một giọng nói vang lên: “Muốn đi cũng được, để đầu của ngươi lại đã.”

Cơ thể Chung Chi Báo cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại. Ánh vào mắt là một người khoác áo choàng đến đứng sau lưng mình từ khi nào.

Dưới sức ép và nỗi sợ vô hạn, Chung Chi Báo chợt quát lớn: “Tiên nhân chó má gì, bản tướng ngược lại muốn xem đám Tiên nhân các ngươi có thể đỡ nổi một quyền của ta không!”

Hắn vung tay trái, không khí phát ra tiếng xé gió mạnh mẽ.

Có thể thấy vị đại Tướng quân Kim quốc này tương đương bất phàm, tuy không có pháp môn tu luyện, nhưng dưới sự nỗ lực và khắc khổ, lực lượng bản thân đã hoàn toàn đạt tới Luyện Nhân Cảnh.

Chẳng qua tu vi giữa cả hai vẫn chênh lệch quá nhiều.

Vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Huyền này cứ vậy mặc cho nắm tay Chung Chi Báo nện vào ngực mình.

Uỳnh!

Thanh âm vang rền như tiếng rèn sắt.

Chung Chi Báo nhìn đối phương không động mảy may, rốt cuộc lộ ra sợ hãi.

Lực lượng của hắn có thể một đấm đánh đổ một cây đại thụ, sao người này…