Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 337: Ngu quốc




“Sở Vân Nị to gan, dám vô lễ như vậy với bệ hạ!”

Chẳng qua Sở Vân Nị hoàn toàn không bị hù dọa.

Lão ta cười nói: “Ngô tướng quân đừng nóng giận nha? Ta thật sự muốn giữ mạng cho bệ hạ thôi mà.”

“Hừ! Ngươi không sợ ta một kiếm giết ngươi sao?”

Ngô tướng quân nheo mắt lại, mắt thường có thể nhận ra sát khí dâng lên trong cặp mắt kia.

“Giết ta?”

Sở Vân Nị vỗ hai tay, sau lưng hắn chợt xuất hiện vài bóng đen.

Sở Tướng quân còn chưa kịp phản ứng, bóng đen kia đã nhanh chóng đá rơi trường kiếm trên tay hắn. Một bóng đen còn lại cầm dao nhỏ gác lên cổ Sở Tướng quân.

Ngu Tước thấy mấy bóng người bất chợt xuất hiện trước mặt và trang phục trên người bọn họ thì giận xanh mặt.

“Là Cửu Phiến Môn Kim quốc, chẳng lẽ những chuyện lúc trước…”

Chuyện đến lúc này rồi, Sở Vân Nị cũng không chối bỏ, thoải mái nói: “Không sai, quân lương liên tục bị đốt, còn có một loạt chuyện xảy ra trước đó đều do bổn Thừa tướng sai người làm!”

Nét mặt Ngu Tước tràn ngập phẫn nộ.

Nếu không phải Sở Vân Nị làm những chuyện này, bọn họ chắc chắn không thua trận nhanh như vậy.

Vậy mà nhiều lần giao chiến, Kim quốc đều có thể chuẩn xác biết được vị trí đội quân của bọn họ. Đến giờ không cần đoán cũng rõ, chắc chắn là do phản đồ trước mặt nàng gây ra!

Ngu Tước trầm giọng: “Ta tự nhận từ thời kỳ phụ hoàng chấp chính đến ta, chúng ta đều đối đãi ngươi không tệ, vì sao…”

Sở Vân Nị ngắt lời: “Vậy thì thế nào? Nào có người cam nguyện cả đời đứng ở một vị trí? Càng đừng nói, chuyện Ngu quốc diệt vong chỉ là sớm hay muộn thôi, ta chẳng qua đẩy thời gian đó lên trước một đoạn mà thôi.”

Sở Vân Nị khinh thường nói.

Một khi Ngu quốc diệt, cái chức danh Thừa tướng này của lão cũng chỉ là vỏ rỗng mà thôi.

Từ lão Hoàng đế băng hà mấy năm trước, lão đã âm thầm liên lạc sứ thần của Kim quốc. Kim quốc chính là nước có binh lực hùng hậu nhất trong số cửu quốc, có khả năng thống nhất chín quốc gia nhất.

Dưới sự giúp đỡ không màng vất vả mấy năm này của lão, rốt cuộc… Ngu quốc sụp đổ. Mà những quốc gia khác có lẽ cũng cùng chung kết quả.

Chỉ cần Ngu quốc diệt vong, lão chính là Lễ bộ đại thần mới của Kim quốc!

Tuy rằng chức vị chênh lệch không nhỏ với chức vụ hiện tại của lão. Nhưng chờ Kim quốc nhất thống chín nước, hắn cũng có thể xem như dưới một người trên vạn người! So với chức vị Thừa tướng của quốc gia sắp vong này không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

“Ta cho bệ thêm một cơ hội suy nghĩ, không biết bệ hạ cân nhắc thế nào?”

Sở Vân Nị nheo mắt lại.

“Mộng tưởng hão huyền! Cho dù tự vẫn ta cũng sẽ không để tiểu nhân như ngươi vấy bẩn mình.”

Ngu Tước quả quyết nói.

Vừa nói xong, trên tay phải của nàng cũng xuất hiện một con dao nhỏ. Nàng kề dao lên cổ, nét mặt quyết tuyệt.

Dù hôm nay nàng chết ở đây cũng sẽ không ăn nhờ ở đậu, trở thành tỳ thiếp cho người. Càng đừng nói người này còn là súc sinh táng tận thiên lương Sở Vân Nị.

Sắc mặt Sở Vân Nị cũng trầm xuống.

Lão không ngờ Ngu Tước lại luôn cầm dao nhỏ trên người. Đúng là lão thích người đẹp, nhưng nếu là người chết… Lão lại không có ham thích đặc thù.

Sở Vân Nị ra vẻ lơ đãng đưa mắt ra hiệu cho một tên Cửu Phiến Môn bên cạnh. Đối phương lập tức hiểu ý.

Gã đang định lén lút lẻn tới bên người Ngu Tước thì dường như nàng nhận ra động tác nhỏ của gã.

Ngu Tước nhắm nghiền hai mắt, đang định một đao kết thúc tính mạng bản thân…

“Mỹ nhân như vậy chết đi chẳng phải là đáng tiếc sao?”

Một tiếng cười trong sáng vang lên.

Ngu Tước mở mắt, bởi vì dao nhỏ trong tay nàng không hiểu sao rơi trên mặt đất rồi.

Sở Vân Nị theo tiếng nhìn lại phía sau, thấy một nam tử áo xanh anh tuấn bất phàm, gương mặt tà mị đang chậm rãi bước vào trong điện.

“Ngươi vào bằng cách nào? Sao đám tướng sĩ ngoài cửa không ngăn ngươi lại?”

Sở Vân Nị cau mày.

Dạ Mệnh làm như không nghe, tiếp tục đi về phía trước.

Sở Vân Nị thấy Dạ Mệnh không đếm xỉa đến mình thì lập tức khó chịu ra mặt.

“Này, ngươi…”

Dạ Mệnh thoáng động ý niệm, một luồng khí sắc bén xuất hiện, xé gió mà tới.

Xoẹt!

Sở Vân Nị còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì đã nhận lấy kết quả đầu mình hai nơi.

Tính cả Ngu Tước, tất cả người trong điện đều ngây ra như phỗng, trợn mắt há hốc miệng.

“Đây… đây là tiên… tiên thuật sao?”

Nhìn tổng quát lịch sử cửu quốc mấy trăm năm này, truyền thuyết liên quan đến Tiên nhân nhiều không đếm xuể.

Nhưng người được khen là Tiên nhân chân chính cũng chỉ có Thái sư đương triều Kim quốc bọn họ mà thôi, trừ Thái sư, chưa từng thấy người nào thi triển tiên thuật.

Mà hôm nay bọn họ thấy gì đây?

Một thanh niên dung mạo bất phàm lại thi triển tiên thuật ngay trước mắt bọn họ!

“Rác rưởi không chút tư chất tu luyện, còn tưởng trong cửu quốc không có người như thế chứ. Xem ra vẫn có một, hai kẻ.”