Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 336: Cửu quốc tranh bá




Ngu quốc.

Tin chiến bại nhanh chóng truyền về, bách tính trong nước và quan lại quyền quý đều hoảng sợ không thôi.

“Xong rồi, Ngu quốc muốn mất…”

“Làm thế nào bây giờ! Toàn bộ tài sản của ta đều chưa dời đi.”

“Nghe nói Kim quốc những thứ kia tướng sĩ sẽ phật đợi tù binh, chúng ta...”

“Ngươi đang nói cái gì khốn nạn thế hả? Dù lão tử có chết cũng không quỳ xuống trước Kim quốc.”

Trong một căn nhà đổ nát tại nơi hẻo lánh, trong nhà đã lâu không có hơi người, Dạ Mệnh trầm tư suy nghĩ.

Lúc hắn đặt chân đến Ngu quốc đã bắt đầu nhìn trộm trí nhớ của một người, phát hiện tiểu thế giới này có tổng cộng có chín quốc gia.

Mà lúc này hắn đang ở Ngu quốc, nước yếu nhất trong số chín quốc này.

Lại nhìn dáng vẻ này, bọn họ rất nhanh sẽ bị Kim quốc, cũng chính là đội quân giáp đỏ khi nãy đánh thẳng vào lãnh thổ.

Tuy rằng cả chín quốc gia này không tồn tại người tu luyện, nhưng vừa rồi Dạ Mệnh lại phát hiện một chuyện khá đáng kinh ngạc.

Đại khái chính là, Nhân tộc sinh hoạt tại tiểu thế giới này đều có tư chất tu luyện phi thường cao.

Vừa rồi hắn mở Thiên Nhãn thuật xem thử, chỉ liếc mắt đã phát hiện có tới sáu, bảy khí vận màu tím!

Bách Lý Thiên Cơ về đến bên người Dạ Mệnh.

“Sao rồi?”

“Khởi bẩm Các chủ đại nhân, bần đạo đã quan sát qua, đúng là đạt được thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Nói đi.”

“Được.”

“Bần đạo phát hiện, tại chính giữa bảo khố vương thất nước này có mấy gốc bảo dược Tiên giai và một gốc bảo dược nửa Đế giai.

“Cũng phát hiện không ít pháp bảo.”

“Đáng tiếc, có lẽ là vì trong quốc gia không có tu sĩ nào nên vương thất Ngu quốc chỉ xem như trân bảo, hoàn toàn không biết nên sử dụng thế nào.”

Bách Lý Thiên Cơ nói đâu vào đấy.

“Ừ.”

“Tình huống các sát thủ còn lại thế nào?”

Bách Lý Thiên Cơ gật đầu:

“Đều đã tuân mệnh Các chủ đại nhân, chia ra đi tám nước còn lại.”

“Tốt.” Dạ Mệnh mỉm cười.

Lúc này trong đầu hắn đã có một kế hoạch mới. Trải qua mấy tháng phát triển, Dạ Mệnh phát hiện bây giờ nếu chỉ dựa vào sát thủ cơ sở do Hệ Thống phát cho thì số lượng không đủ vận hành Huyết Sát Các. Nếu có thể chuyển hóa toàn bộ chín quốc gia này thành một phần tử của Huyết Sát Các chẳng khác nào trợ giúp lớn, đền bù thiếu sót về số lượng.

Lúc trước Dạ Mệnh cũng đã nói, hắn phát hiện Nhân tộc tại tiểu thế giới này chẳng phải người tu luyện gì cả, nhưng vì từ nhỏ đến lớn đều thấm nhuần tại nơi linh khí nồng đậm này nên được linh khí tẩm bổ, tư chất cơ bản của mỗi cá nhân đều không kém chút nào. Mỗi người đều có tiềm lực to lớn, chỉ cần hơi đào tạo một chút, muốn thăng tới Động Linh Cảnh cũng không phải việc khó.

“Bây giờ vấn đề trước mắt là cũng chỉ còn chín vương thất của chín nước. Chỉ cần giải quyết và tẩy não bọn họ, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành sát thủ của Huyết Sát Các là xong.”

Dạ Mệnh đưa mắt tới kiến trúc hùng vĩ nhất Ngu quốc - Ngu Tước cung.

Cũng chính là địa bàn của vương thất chỗ quốc.

“Báo! Một trăm ngàn đại quân Kim quốc đã công phá biên giới, đang tiến thẳng tới nơi này, ước chừng năm ngày tới nơi.”

“Báo! Quận chủ Phi Yến quận, Kim Hành quận bất ngờ phản bội, hướng về Kim quốc.”

“Báo...”

Nghe được từng tin tức xấu điên cuồng truyền về, gương mặt đẹp tuyệt trần của Ngu Tước - đương kim Hoàng đế Ngu quốc đã hoàn toàn tái nhợt, bàn tay trắng nõn mềm mại siết chặt.

Nàng biết, tình thế đã vô lực xoay chuyển: “Ngô tướng quân, chúng ta còn dư lại bao nhiêu binh lực.”

Ngô tướng quân hơi khựng lại, bẩm báo đúng sự thật: “Còn dư lại mười ngàn binh lính cuối cùng.”

Ngu Tước thầm thở dài một hơi.

“Phụ hoàng, Tước Nhi cuối cùng vẫn không thể giữ được giang sơn rồi…”

Đáy mắt nàng hiện rõ vẻ tiều tụy, ra lệnh: “Truyền lệnh của trẫm, ai muốn đi đều mau rời đi, phản quốc cũng không sao, chỉ cần có thể sống sót thì tốt rồi.”

Ngu Tước vừa ra lệnh không bao lâu, một gã nam tử trung niên dáng người mập mạp, ưỡn bụng phệ từ ngoài cung tiến vào.

“Ngươi vào làm gì?”

Ngu Tước thấy Sở Vân Nị chậm rãi đi tới thì biến sắc mặt, giọng nói hoàn toàn thay đổi.

“Bệ hạ có ý gì đây? Lão thần đương nhiên tới để quan tâm bệ hạ rồi.”

Gương mặt nhơm nhớp của Sở Vân Nị không chút kiêng dè đánh giá Ngu Tước trước mặt.

Ngu Tước mặc một bộ váy dài cao quý màu lam nhạt, chân dài thon thả, vóc người uyển chuyển quyến rũ, suýt nữa khiến lão ta chảy nước miếng.

“Thực không dám giấu giếm, lão thần còn một biện pháp có thể giữ cho bệ hạ không chết. Không biết bệ hạ có hứng thú không?”

“A. Trẫm không cảm thấy hứng thú, ngươi có thể cút.” Ngu Tước lạnh lùng nói.

Nhưng Sở Vân Nị vẫn tự mình biết mình: “Chỉ cần bệ hạ nguyện ý trở thành tiểu thiếp làm ấm giường cho lão thần, lão thần...”

Lời còn chưa dứt, Ngô tướng quân đứng cạnh đã không nghe nổi nữa. Rút ‘xoẹt’ trường kiếm bên hông ra, nhanh chóng, chuẩn xác gác lên cổ Sở Vân Nị.