Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 335: Ngưng đọng thời không (2)




Sáu Thánh Cảnh, mỗi người mang theo một món pháp bảo Đế giai của Thánh địa! Cộng lại chính là sáu pháp bảo Đế giai!

Một khi thi triển ra, đừng nói là hai sát thủ Huyết Sát Các trước mắt. Dù là đại trận đang bảo vệ bọn họ cũng sẽ vỡ tan.

“Chuyện đến nước này rồi, chỉ có thể làm như vậy thôi. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, chờ Huyết Sát Các nắm chắc tiểu thế giới kia trong tay thì mọi chuyện chúng ta làm trước đó đều phí công!”

“Được.”

Đám người truyền âm với nhau, cũng quyết định sử dụng pháp bảo Đế giai phá vỡ tòa đại trận này, cũng đánh chết một người một yêu trước mắt.

Nhưng dù bọn họ quyết định xong rồi, đang động tay muốn lấy pháp bảo Đế giai ra thì vẫn chậm một bước.

“Bồ Đề nhất tọa, đạn chỉ thiên niên.”

Bích Cơ vừa dứt lời…

Sáu Thánh Cảnh và các Bán Thánh khác lập tức trợn trừng hai mắt! Bọn họ phát hiện toàn thân mình không thể cử động.

Không chỉ có như vậy, ngay cả linh khí trong cơ thể đều ngưng trệ không vận chuyển.

Trừ đầu óc còn ý thức, toàn thân bọn họ cứ như hóa đá, đứng yên bất động.

“Đó là pháp bảo Đế giai!”

Trưởng lão Vô Tướng Thánh địa bất chợt thấy được mảnh lá cây vàng rực rỡ lơ lửng trên lòng bàn tay Bích Cơ. Uy áp Đế giai bọn họ không thể quen thuộc hơn nữa, liếc một cái là có thể nhận ra.

Lá cây màu vàng xuất hiện trong tay Bích Cơ lại chính là pháp bảo Đế giai.

Mà lai lịch mảnh lá cây màu vàng này cũng chính là Bồ Đề diệp Dạ Mệnh lấy từ Thi Không. Về phần tại sao sẽ xuất hiện trên tay Bích Cơ…

Câu trả lời đã rất rõ ràng, đương nhiên là Dạ Mệnh âm thầm phái người đưa tới trên người Bích Cơ.

Lúc ấy hắn đã đoán được, Lục đại Thánh địa dám dẫn các thế lực lớn tới chính là phải mang theo lá bài tẩy nào đó rất mạnh.

Không chừng trong thời khắc mấu chốt, Bồ Đề diệp có thể giúp đám người Bích Cơ một lần. Vậy nên tạm đưa cho nàng.

Mà đúng như Dạ Mệnh dự đoán. Lá Bồ Đề phát huy tác dụng thật lớn.

“Khốn kiếp, không ngờ trên người nàng ta có pháp bảo Đế giai có khả năng điều khiển thời không.”

Trong lòng trưởng lão Cửu U Thánh phẫn uất không thôi.

“Ta không kiên trì được quá lâu, giao cho ngươi giải quyết đấy.”

Bích Cơ đưa mắt nhìn về phía Long Vũ.

Long Vũ nghe vậy thì cười khẽ:

“Đánh chết những người không còn chút sức đánh trả nào khác gì nghiền nát kiến hôi đâu.”

Long Vũ quay đầu, đôi mắt rồng ánh vàng rực rỡ rơi lên đám người không thể nhúc nhích đằng trước, đáy mắt dâng lên tia lạnh.

Hắn tung người nhảy lên, biến thân…

Chân thân Đế Long lần nữa hiện ra!

Ước chừng mấy tức sau đó, Bích Cơ thu Bồ Đề diệp, gương mặt đã trắng không còn chút máu.

Tuy nàng là Thánh Cảnh Cửu trọng thiên nhưng muốn thúc giục pháp bảo Đế giai vẫn có chút miễn cưỡng.

May là tốc độ của Long Vũ rất nhanh, đã kịp thời thanh toán sạch sẽ đám người trước khi nàng thu Bồ Đề diệp về.

Một trưởng lão Bạch Á Thánh địa đang hấp hối nhìn Long Vũ.

“Ngươi… các ngươi cứ đợi đấy, chờ Đế lộ lần nữa mở cửa chính là ngày Đế Cảnh của Lục đại Thánh địa ta xuất thế. Đến lúc đó Huyết Sát… cỏn con các ngươi… chỉ có thể chịu diệt vong!”

Dứt lời, hắn cũng bỏ mình.

Long Vũ xem thường.

Đế lộ mở ra lần nữa thì thế nào?

Đây còn không phải cơ hội cho hắn đột phá vách chướng cuối cùng hay sao?

Cùng lúc Long Vũ và Bích Cơ kết thúc chiến đấu, bên phía Dạ Mệnh.

“Thật đúng là mở rộng tầm mắt.”

Dạ Mệnh đứng trên một ngọn núi quan sát trận đại chiến thanh to thế lớn nơi xa. Nhìn máu tươi văng tung tóe, dầu sôi lửa bỏng.

Bách Lý Thiên Cơ bên cạnh vươn tay phải vuốt râu.

“Thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ. Tiểu thế giới này quy luật thiên địa cũng rất đầy đủ, linh khí cũng tốt, tự hành sinh sôi Nhân tộc cũng không lạ.”

Không sai.

Những tướng sĩ khoác chiến giáp xung phong trận địa trong trận chiến đám người Dạ Mệnh đang đứng xem đều là Nhân tộc của tiểu thế giới này. Mà điều khiến Dạ Mệnh kinh ngạc không phải điểm này, mà là…

“Ngươi nói xem, tiểu thế giới này linh khí tràn đầy như vậy, tại sao trong số bọn họ không có lấy một tu sĩ?”

Dạ Mệnh quan sát thật lâu, lại kinh ngạc phát hiện giữa hai quân đều không có lấy một tu luyện giả.

Người có thực lực mạnh mẽ nhất trong bọn họ lực lượng bản thân cũng chỉ đạt tới Luyện Nhân Cảnh mà thôi, trong cơ thể không có tia linh khí nào.

“Có lẽ là do không có pháp môn tu luyện.” Bách Lý Thiên Cơ suy đoán.

Dạ Mệnh cảm thấy có lý, khẽ gật đầu.

“Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.”

Cuộc chiến này kéo dài ước chừng nửa canh giờ.

Hai bên chiến đấu ác liệt, cuối cùng phe khoác giáp đỏ đạt được thắng lợi cuối cùng.

Tướng sĩ phe đỏ có vẻ thuộc quyền một tướng quân trung niên, hắn ta vung đao chặt đầu tướng lĩnh phe địch, sau đó cẩn thận bỏ vào giữa một cái hộp.

Sau khi bẻ gãy quân kỳ của đối phương, đoàn quân giáp đỏ nghênh ngang rời đi. Tiếp tục tiến về một hướng khác…