Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 317: Khí vận thất thải (2)




“Xem như vậy?” Phong Tử Đào sửng sốt một thoáng, nhưng ngay sau đó nhớ tới chuyện Dạ Mệnh có thể dễ dàng chém chết Tà tu Đan Hồn Cảnh kia.

Nàng tò mò: “Mạo muội hỏi một câu, có thể nói cho ta tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nào rồi không? Không thể nói cũng không sao.”

“Thông Thiên.”

Dạ Mệnh há miệng phun ra hai chữ.

Phong Tử Đào nghe vậy thì hai mắt lấp lánh ánh sáng lạ.

Dạ Mệnh thoạt nhìn quá trẻ, nhìn khắp Tiên Huyền đại lục này, Thông Thiên Cảnh trẻ tuổi như vậy chỉ e không đạt tới hai vị.

Tuy rằng không loại trừ khả năng Dạ Mệnh là lão quái vật, sử dụng công pháp gì đó có tác dụng cải lão hoàn đồng, hoặc là thay đổi dung mạo. Nhưng lúc Phong Tử Đào nhìn vào ánh mắt hắn có thể cảm giác rất trong sáng.

Thanh niên áo xanh trước mặt đại khái ngang tầm tuổi với nàng.

“Anh Đào nở rồi!”

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, hấp dẫn phần đông lực chú ý của mọi người tại đây.

Đưa mắt nhìn sang, từng nụ hoa vẫn luôn khép chặt chợt dần nở rộ, thoáng cái hoa nở rạng rỡ, từng đóa hồng nhạt như mây, ngắn ngủi vài tức đã nhuộm cả bầu trời thành màu hồng nhạt.

Cùng lúc với mấy trăm cây Anh Đào nở rộ, một hương vị thơm ngát dần phiêu tán.

“Không ngờ chủ quán kia không gạt người.”

Dạ Mệnh thầm than.

Vừa mới ngửi một hồi hương hoa, Dạ Mệnh rõ ràng cảm giác ý nghĩ càng thêm rành mạch tỉnh táo.

Phong Tử Đào thấy phong cảnh tuyệt thế trăm năm khó gặp thì đôi mắt long lanh sáng ngời, không kìm được lòng khen ngợi:

“Thật xinh đẹp.”

Trăm năm mới nở một lần, vậy nên đây cũng là lần đầu công chúa Phong Tử Đào thấy phong cảnh diễm lệ này.

Hoa nở hoa tàn, đều chỉ diễn ra trong nháy mắt.

“Chờ trăm năm cũng chỉ thấy được lần này, tựa như thăng trầm…”

Phong Tử Đào thầm than, khẽ lắc đầu nhìn sang Dạ Mệnh:

“Ta đoán công tử không phải người Chu Tước Vương Triều ta. Không biết công tử cảm thấy Anh Đào trì của Chu Tước Vương Triều thế nào?”

“Không tồi. Theo ý ta thì chính là tốt nhất trong số các phong cảnh ta từng gặp qua.”

Dạ Mệnh lắc tay áo: “Nhưng càng đẹp thì héo tàn càng nhau. Chỉ sợ tuyệt cảnh này không duy trì được bao lâu đúng không?”

Phong Tử Đào gật đầu.

“Phải. Anh Đào nở hoa chỉ có thể duy trì ba ngày, sau ba ngày, hoa sẽ nhanh chóng tàn úa.”

“Nếu lại muốn ngắm cảnh tượng này, chỉ e còn cần chờ trăm năm sau.”

Phong Tử Đào nhìn về phía trước, dưới tán cây xem đào có đạo lữ, cũng có toàn gia.

Nhưng sau trăm năm nữa, những người này có thể lại tụ tập hay không còn khó nói.

“Ta còn có việc, đi trước một bước. Cáo từ, có duyên gặp lại.”

Phong Tử Đào thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Dạ Mệnh thấy thế muốn nói lại thôi.

Hắn không thể để một khí vận chi tử thất thải duy nhất biến khỏi tầm mắt của mình.

“Nhưng nên dùng cách gì bây giờ…” Dạ Mệnh chống má suy tư.

“Vẫn nên theo kịp, tùy cơ hành động theo tình huống đi.”

Dạ Mệnh nhìn theo Phong Tử Đào càng chạy càng xa, vội vàng bố trí lớp che giấu, đuổi theo.

Phong Tử Đào xem hoa xong lại có vẻ hơi rầu rĩ. Nàng lang thang không mục đích, đi tới một ngã tư đường.

Sau đó gặp được vài người mình ghét nhất trên đời.

Tô Phi Hồng đối diện đương nhiên cũng nhìn thấy Phong Tử Đào đeo mạng che mặt. Tuy nàng đeo mạng, nhưng Tô Phi Hồng rất nhanh đã nhận ra Nhị công chúa khuynh quốc khuynh thành này.

“Đào Nhi.”

Tô Phi Hồng vừa định gọi lại, không ngờ Phong Tử Đào trực tiếp xoay người bỏ đi, không buồn liếc hắn ta một cái.

“Các ngươi đừng đi theo, đều hồi phủ đi.”

Tô Phi Hồng nói với đám nô tài bên cạnh.

“Vâng.”

Tô Phi Hồng nhìn bóng dáng thướt tha của Phong Tử Đào dần đi xa, vài bước nhanh chóng đuổi kịp.

“Tô Phi Hồng, ngươi có biết ghê tởm không hả?”

Phong Tử Đào thấy Tô Phi Hồng còn đuổi theo mình thì không nhịn được cau mày, quay đầu mắng.

Tô Phi Hồng cười gượng: “Công chúa điện hạ, ta biết ngài không thích, ta sẽ khuyên phụ thân từ bỏ.”

“Thật chứ?” Phong Tử Đào dừng bước, bán tín bán nghi.

“Vô cùng chân thật. Nhưng trước đó thỉnh công chúa điện hạ theo ta đến chỗ này đi.”

Phong Tử Đào suy tư một chút, đồng ý theo tới.

Tu vi của nàng mới đột phá Dưỡng Thần Cảnh Nhất trọng thiên không lâu, Tô Phi Hồng mới là Động Linh Cảnh Bát trọng thiên thôi. Có cho hắn ta cũng không dám làm gì nàng.

Mười phân sau, Phong Tử Đào theo Tô Phi Hồng đi vào một mảnh rừng rậm cách nội thành khoảng trăm dặm.

“Ngươi dẫn ta đến nơi quỷ này làm gì?”

Phong Tử Đào nhìn quanh bốn phía, mở miệng hỏi.

Tô Phi Hồng đang dẫn đường đằng trước chậm chạp xoay người lại, nở nụ cười nhạt: “Theo ta được biết, công chúa điện hạ sở hữu thể chất cực âm ngàn năm khó gặp đi.”

“Sao ngươi biết được?”

Phong Tử Đào biến sắc.

Ngay sau đó, nàng tựa như đoán được cái gì. Sắc mặt hơi trắng: “Chẳng lẽ ngươi...”

Ý cười trên mặt Tô Phi Hồng dần quái dị.

“Tại hạ cảm thấy nơi này rất không tồi, thanh tịnh lại không có bóng người.”

Hắn vào thẳng chủ đề: “Nếu điện hạ nguyện ý tiến hành một hồi cá nước thân mật với ta lúc này…”