Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 316: Khí vận thất thải




Dạ Mệnh cũng không nghĩ nhiều.

Hắn ném môn lệnh cho người hỏi, đối phương nhìn thoáng qua, thật sự không có vấn đề gì, dùng hai tay đưa trả Dạ Mệnh.

“Đa tạ công tử phối hợp.”

Dạ Mệnh thu hồi môn lệnh, gật đầu.

Hắn xoay người tiếp tục rời đi.

Khi tên Tập nã ti này nhìn thấy Phong Tử Đào thì há miệng định nói gì thì đã bị đồng bọn đứng cạnh bịt miệng. Không chờ hắn thắc mắc thì vị Tập nã ti bịt miệng hắn đã hơi gật đầu ý bảo với Phong Tử Đào. Mà nữ tử vươn ngón trỏ ra hiệu yên lặng. Những người khác lập tức hiểu ý.

Gã cầm đầu vội truyền âm với Phong Tử Đào: “Thỉnh công chúa điện hạ yên tâm, chúng Tà tuyệt đối sẽ không bại lộ thân phận và hành động của người.”

Phong Tử Đào hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía bóng lưng Dạ Mệnh càng đi càng xa, thoáng lắc đầu: “Thôi, vẫn là đi hỏi người khác vậy.”

Dạ Mệnh đi ước chừng nửa canh giờ nữa, lại vẫn luôn không thấy được mảnh khí vận thất thải nào.

“Hệ Thống, ngươi không chơi ta đấy chứ, Tiên Huyền đại lục thật sự có người có khí vận thất thải sao?”

Dạ Mệnh hỏi.

[Hồi ký chủ, Hệ Thống có thể cam đoan là có, hơn nữa không chỉ có một.]

“Vậy tốt xấu gì ngươi cũng cung cấp vị trí đại khái đi chứ, Tiên Huyền đại lục lớn như vậy, ta không thể tìm từng nơi một đúng không? Nếu vậy thì đừng nói ba tháng, cho dù là một năm cũng không tìm nổi.”

Dạ Mệnh đáp lại.

Nhưng lần này Hệ Thống không trả lời.

“Thôi, lại xem một hồi, nếu không hoàn thành được cứ coi như ra ngoài ngắm phong cảnh.”

Dạ Mệnh nói thầm trong lòng.

Lúc này, bên tai vang lên một tiếng rao hàng.

“Anh Đào trì trăm năm khó gặp một lần sẽ nở sau một canh giờ nữa. Chỉ còn chín danh ngạch cuối cùng, chỉ cần chín mươi chín khối linh thạch trung phẩm không gian dối, không mua thì thiệt!”

Dạ Mệnh tò mò bước tới trước gian hàng kia, phản xạ mà hỏi: “Anh Đào trì là cái gì?”

“Đạo hữu vừa thấy là không phải người Chu Tước Vương Triều ta đúng không.”

Dạ Mệnh không trả lời.

Chủ quán giải thích: “Anh Đào trì là một nơi hoàng đế tiền nhiệm xây dựng vì hoàng hậu âu yếm của mình, tiêu phí vô cùng lớn, tại ven hồ gieo trồng mấy trăm gốc Anh Đào Thiên giai cực phẩm.”

“Mỗi trăm năm, anh đào đều sẽ nở hoa một lần, cánh đào bay múa đẹp không sao tả xiết, hoàn toàn là một bộ tuyệt cảnh, thế gian hiếm có!”

“Hơn nữa, khi hoa Anh Đào nở sẽ tản ra một loại mùi hương hiếm có, bay xa ngàn dặm, thấm đượm ruột gan. Sau khi ngửi mùi hương này thì phiền não cũng tiêu tán, linh khí trong cơ thể lưu thông không chút ngăn trở, tốc độ tu luyện tăng vọt…”

“Được rồi được rồi.”

“Vậy đưa ta một khối.”

“Có ngay!”

Chủ quán tươi cười rạng rỡ, vội vàng xoay người rút một khối lệnh bài ra đưa cho Dạ Mệnh,

“Công tử cất kỹ.”

Dạ Mệnh giao linh thạch, sau đó lại hỏi: “Tòa Anh Đào trì kia ở chỗ nào?”

“Dạ. Đi thẳng về phía Đông Bắc là được.”

Chủ quán chỉ vào một phương hướng, khoa tay múa chân mô tả. Thấy Dạ Mệnh ra tay hào phóng thì còn định mời Dạ Mệnh mua vài món trên gian hàng.

Gã cười nói: “Công tử xem thử còn thích cái gì không? Nếu có cứ việc nói cho ta, ta có thể giảm giá cho công tử.”

“Giảm cũng không bao nhiêu chứ.” Dạ Mệnh không khỏi nói.

Chủ quán bất ngờ nghiêm mặt: “Công tử, ta lại không phải gian thương như người khác, mấy thứ này đều là chính phẩm! Hơn nữa, ta nhiều nhất kiếm của ngài một, hai khối linh thạch hạ phẩm thôi.”

Dạ Mệnh nhìn lướt qua, lắc đầu.

Đáy lòng thì cười thầm.

Chính phẩm? Ngươi không kiếm trắng của ta tám, chín khối linh thạch trung phẩm xem như ngươi tốt rồi.

Dạ Mệnh đi về phía Anh Đào trì. Hình như có rất nhiều người đến xem Anh Đào trì, nói không chừng thật sự tìm được một người. Dù không có, đi nhìn một cái ‘phong cảnh tuyệt thế’ cũng tốt rồi.

Dạ Mệnh đến Anh Đào trì, tiến vào cũng không khỏi bị khung cảnh làm cho choáng ngợp. Phạm vi mấy trăm dặm đều là địa vực Anh Đào trì, từng cây anh đào sừng sững đứng lặng trên nền đất.

“Ai. Quả nhiên vẫn là không có lấy một khí vận chi tử.”

Dạ Mệnh nhìn quanh bốn phía.

Tuy người đến ngắm hoa rất đông, nhưng phần lớn đều không nhìn ra nổi một khí vận màu tím nữa chứ đừng nói bảy màu.

“Là ngươi!”

Sau lưng vang lên giọng nói hơi quen tai, Dạ Mệnh xoay người nhìn, là nữ tử áo tím lúc trước gặp được, cũng chính là Phong Tử Đào.

‘Đúng rồi. Hình như từ lúc gặp chưa nhìn cẩn thận khí vận của nàng.’ Dạ Mệnh nói thầm, mở Thiên Nhãn xem xét.

Sau đó hắn trừng lớn hai mắt!

Xen giữa khí vận màu vàng là vài màu sắc khác biệt rất nhạt.

“Hệ Thống, thế này đã tính đạt tiêu chuẩn chưa?”

Dạ Mệnh âm thầm gọi Hệ Thống.

Hệ Thống: [Phù hợp tiêu chuẩn mục tiêu nhiệm vụ.]

“Thật tốt quá!”

Dạ Mệnh mừng như điên.

“Sao công tử nhìn ta chằm chằm như vậy? Trên mặt ta dính gì hay sao?”

Phong Tử Đào hỏi.

Dạ Mệnh nghe vậy, nhanh chóng khôi phục tinh thần.

“Xin lỗi, ta vừa thất thần.”

Phong Tử Đào lại hỏi: “Ngươi cũng đến ngắm hoa sao?”

“Xem như vậy.” Dạ Mệnh đáp.