Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 315: Bắt ai không bắt lại bắt ta à?




“Hắn chính là rể hiền trong mắt rất nhiều người, thậm chí trước đó không lâu còn có người máu mặt của Hoàng triều khác tới cầu hôn. Chẳng qua Tô Phi Hồng đều đích thân từ chối.”

“Có thể thấy được người ta rất chân tình với con, Đào Nhi…”

“Vương bát niệm kinh, không nghe không nghe ta không nghe!”

Phong Tử Đào dùng cả hai tay che tai lại, dùng sức lắc đầu.

“Đào Nhi nghe phụ hoàng nói, phụ hoàng cảm thấy…”

Đang lúc Phong Khiếu Tiêu muốn nói thêm gì. Bóng Phong Tử Đào đã lóe lên, biến mất khỏi điện.

Phong Khiếu Tiêu thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nói: “Thôi, vẫn là từ chối thì hơn, dùng chút bảo vật bồi thường cũng được.”

Chỉ sợ ai cũng không ngờ được, Phong Khiếu Tiêu tung hoành một đời, mang cả Chu Tước Vương Triều đến thời kỳ đỉnh cao lại sẽ có một mặt như vậy.

“Ôi. Không có cách nào, dù sao cũng là ta khiến nàng và mẫu thân nàng thiệt thòi quá nhiều.”

Phong Khiếu Tiêu thì thào tự nói, hai mắt nhìn phía chân trời, chậm chạp không thể khôi phục tinh thần.

Bên kia.

Phong Tử Đào trốn ra khỏi Hoàng cung, đổi một bộ thường phục, còn đeo mạng che mặt, chẳng qua thoạt nhìn vẫn rất tức giận.

“Phụ hoàng đúng là ngày càng hồ đồ, người như Tô Phi Hồng sao có thể là thứ gì tốt.”

Nhớ lại ánh mắt sài lang hổ báo mỗi lần Tô Phi Hồng nhìn nàng là Phong Tử Đào lại cảm thấy rợn tóc gáy, rùng cả mình.

“Thôi, không nghĩ nhiều vậy nữa, cứ dạo một vòng đã.”

Phong Tử Đào vừa đi về phía trước vừa ngắm nhìn phong cảnh bốn phía.

Đồng thời, sau lưng nàng, Dạ Mệnh thẫn thờ nhìn khắp xung quanh, sau đó lắc đầu.

“Ôi, tìm gần một tháng rồi, đừng nói thất thải, ngay cả khí vận màu vàng cũng không thấy.”

“Khỉ thật, rốt cuộc là vận may của ta kém quá hay thế nào?”

Dạ Mệnh lại đi vài bước, trước mặt chợt xuất hiện một bóng người lả lướt cản đường: “Xin hỏi cô nương có việc gì sao?”

Dạ Mệnh nhìn nữ tử áo tím trước mặt.

“Ta muốn hỏi thăm vị trí Anh Đào trì…”

Không đợi Phong Tử Đào nói hết câu, sau lưng nàng chợt phát sinh một trận rối loạn.

Rầm!

“Cút hết đi cho lão tử!”

Một gã Tà tu Đan Hồn Cảnh máu me đầy mình không ngừng chạy về phía trước.

Mà sau lưng Tà tu Đan Hồn Cảnh này có rất nhiều tu sĩ thuộc Tập Nã Ti của Chu Tước Vương Triều truy đuổi.

“Yêu nhân! Còn không ngoan ngoãn buông tay chịu trói!”

“Dám khiêu khích luật pháp Chu Tước Vương Triều ta, chỉ có con đường chết thôi!”

“A.”

Gương mặt tái nhợt không chút màu máu của Tà tu kia gợn lên tia cười châm biếm. Tốc độ lại nhanh hơn.

Cuối cùng, ánh mắt hắn ta tình cờ đối diện với mắt của Dạ Mệnh.

“Chính là ngươi.”

Chỉ thấy, cơ thể hắn ta nhoáng lên, bất ngờ đã tới sau lưng Dạ Mệnh, tay phải nâng đao gác lên cổ Dạ Mệnh.

Hai mắt hắn lộ rõ vẻ điên cuồng, lập tức nói: “Nếu các ngươi dám tiến tới trước một bước thì coi chừng người này khó giữ được mạng nhỏ!”

Người của Chu Tước Vương Triều đang đuổi theo thấy tình huống này thì đều dừng bước.

“Đáng chết, tốc độ tên khốn này quá nhanh. Tuy tu vi chỉ có Đan Hồn Cảnh Tam trọng thiên nhưng tốc độ có thể so với Cửu trọng thiên.”

Có người nghiến răng mắng.

“Yêu nhân, chỉ cần ngươi dám thương bất cứ tính mạng nào ở nơi này, thứ chờ ngươi chính là luyện ngục vô tận!”

Tà tu nghe xong cười châm chọc.

“Buồn cười, nói cứ như ta thả hắn thì sẽ có đường sống vậy.”

Dứt lời, lưỡi đao tới gần mấy thước, Phong Tử Đào bên cạnh thấy vậy nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Sau đó nàng nhân cơ hội chớp mắt với Dạ Mệnh, truyền âm nói: “Ngươi đừng kích động, đừng làm ra động tác gì khác thường, ta sẽ cứu ngươi.”

Dưới ánh mắt của Dạ Mệnh, Phong Tử Đào trộm đặt tay sau lưng, linh khí dần hội tụ trong lòng bàn tay.

Dạ Mệnh thấy vậy thì lại đưa mắt nhìn Tà tu đang gác đao trên cổ mình sau lưng: “Này, có phải ngươi bị ngốc không? Bao nhiêu người đây không bắt ai, lại đi bắt ta?”

Tà tu cũng bị lời này của Dạ Mệnh dọa cho ngây ngẩn cả người.

Sau đó chợt cười nhạo ra tiếng: “Ta bắt ngươi thì thế nào? Ngươi lại lải nhải lắm lời thì cẩn thận mạng nhỏ khó giữ.”

“Bắt ta? Vậy cũng đừng hối hận.”

“A! Hối hận? Ta thấy ngươi không muốn sống rồi đấy.”

Dứt lời, bàn tay Tà tu toát ra khí thể màu đen, chộp thẳng về phía lưng Dạ Mệnh, tựa như muốn cho hắn một bài học. Chẳng qua động tác của Dạ Mệnh còn nhanh hơn gã nhiều.

Trong nháy mắt.

Phập!

Một cái đầu bay vút lên cao rồi rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.

Bên cạnh đó, một thi thể không đầu ngã xuống, toàn bộ mọi người ở nơi này đều ngây người, bao gồm cả Phong Tử Đào.

Không khí chợt yên tĩnh vô cùng.

“Nếu không có việc gì thì ta đi trước.”

Giọng nói của Dạ Mệnh đánh vỡ không khí cứng ngắc này, định xoay người rời đi.

“Thỉnh công tử chậm đã.”

“Có việc?”

Dạ Mệnh bình tĩnh nhìn đám người Tập nã ti.

“Xin công tử đưa ra môn lệnh của mình.”

Dùng lời khác mà nói, môn lệnh cũng tương đương với chứng minh thư ở Thủy Lam Tinh kiếp trước. Mỗi người tiến vào Chu Tước Vương Triều đều cần lĩnh một môn lệnh.