Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 314: Chu Tước hoàng triều.




“Vậy mà lại là pháp bảo Đế giai!”

Dạ Mệnh không nhịn được thốt lên.

Chẳng qua khi nhìn thấy thời hạn nhiệm vụ và cấp bậc khí vận yêu cầu thì khóe miệng hắn khẽ co giật.

Trong ba tháng thu được một gã khí vận chi tử thất thải? Đùa hắn chơi đấy à?

Chưa nói cả Tiên Huyền đại lục này có khí vận chi tử thất thải hay không, nhưng thời gian chỉ có ba tháng…

Thời gian ngắn vậy bảo hắn đi đâu mà tìm bây giờ?

“Đậu má. Nhiệm vụ giới hạn thời gian này độ khó cao quá rồi đấy Hệ Thống?”

Dạ Mệnh không nhịn được phỉ nhổ.

“Chẳng lẽ lại phải đi du lịch một chuyến à?” Dạ Mệnh nói thầm.

Nhưng hình như cũng chỉ có cách này thôi. Dù sao đối phương cũng không có khả năng tự tìm tới cửa.

“Đi thông tri Long Vũ cùng Toán Loạn Thiên, bản Các chủ phải đi ra ngoài một chuyến. Trong thời gian ta đi vắng, sự vụ lớn nhỏ trong Huyết Sát Các liền giao cho bọn họ xử lý.”

“Tuân mệnh Các chủ.”

Một bóng đen xẹt một tiếng xuất hiện, sau đó lại nhoáng cái biến mất vô tung.

“Đi thôi.”

Dạ Mệnh đứng dậy, thân hình cũng nhoáng lên, biến mất tại chỗ.

Bên ngoài, Dạ Mệnh đạp hư không, chống tay phải lên má suy nghĩ.

‘Đông Lâm Đạo châu chắc hẳn không có thiên chi kiêu tử khí vận thất thải.’

Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn về khoảng không trước người mình.

‘Nghe nói Trung bộ Thánh Thần châu là châu khí vận khổng lồ nhất Tiên Huyền đại lục, nói không chừng nơi đó thật sự có khả năng…’

Nói làm là làm.

Giây tiếp theo Dạ Mệnh đã lao thẳng về phía Trung bộ Thánh Thần châu.

Trung Thánh Thần châu. Chu Tước hoàng triều.

Tại một ngã tư ồn ào huyên náo, rộn ràng nhộn nhịp, có một lầu các tên là Hồng Kháp Lâu.

Trong đại sảnh.

Một thanh niên bộ dáng thư sinh cầm chiết phiến nhìn rất nhiều ca cơ nhẹ nhàng nhảy múa trên vũ đài trước mặt, lớn tiếng ngâm nga: “Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa trứ ngọc nhan.”

“Bất tri thanh sơn lục thủy vi hà vật, kim kiến giai nhân phương tri hiểu…”

Vừa dứt lời đã khiến cả đám người đồng loạt vỗ tay.

“Hay, không hổ là trạng nguyên năm nay của Chu Tước Vương Triều ta, đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người, thơ hay, thơ hay!”

“Chư vị quá khen, tiểu sinh chẳng qua là bất quá là đột phát kỳ tưởng mà thôi.”

Thanh niên vội vàng chắp tay với mọi người sau lưng.

“Tô trạng nguyên cũng đừng khiêm tốn, cả Chu Tước Vương Triều biết đã biết ngươi được Tiên Khung Thánh địa điều động nội bộ làm đệ tử chân truyền.”

“Không hổ là con cháu dòng chính của Lễ bộ Thượng thư đại nhân, không làm Chu Tước Vương Triều ta mất mặt.”

“Không tồi, theo ta thấy, giờ khắp Chu Tước Vương Triều ta cũng chỉ có Nhị công chúa mới xứng với Tô trạng nguyên, hai người thật là ông trời tác hợp!”

“Chư vị quá lời, Đào Nhi có thích ta hay không còn là một vấn đề.”

Tô Phi Hồng nở nụ cười uyển chuyển.

“Ha ha ha, các ngươi xem, đều kêu tên thân mật như vậy còn khiêm tốn.”

Ánh mắt Tô Phi Hồng chuyển hướng về phía Hoàng cung, đáy mắt hiện lên ý cười.

Trong cung.

“Đào Nhi không lấy hắn. Phụ hoàng, mặc kệ ngươi nói cái gì thì Đào Nhi cũng không gả cho hắn đâu!”

Một nữ tử có mái tóc tím buông dài bĩu môi nói.

Người ngồi trước mặt nàng làm một nam tử trung niên mặc Đế bào, gương mặt nghiêm nghị, không giận tự uy. Chỉ cần nhìn thoáng qua hắn đều cảm nhận được cảm giác áp bách.

Người này chính là Phong Khiếu Tiêu, hoàng đế của Chu Tước hoàng triều, thế lực nhị phẩm Trung bộ Thánh Thần Châu.

Đồng thời cũng là một tôn đại năng Thánh Cảnh Bát trọng thiên!

Vị này từng được tiên thần giới xưng là Liệt Dương Chân Quân vì trước kia trong cơn giận dữ đã đốt cháy một tảng hải vực lớn. Giờ phút này lại phá lệ lộ ra tươi cười.

Hắn nhìn nữ nhi Phong Tử Đào ngày thường mình thương yêu nhất, nhẹ nhàng hỏi: “Đào Nhi thật sự không suy xét sao?”

“Hôm qua Tô Viễn tìm ta, muốn thay thế Tô Phi Hồng cầu hôn. Tô Viễn là Lễ bộ thượng thư Chu Tước Vương Triều ta, vì Chu Tước Vương Triều tận tâm tận lực nhiều năm, phụ hoàng đều nhìn thấy ở trong mắt.”

“Vậy nên nhất thời không thể trực tiếp từ chối hoặc đồng ý hắn, mới nói muốn hỏi ý kiến của nữ nhi.”

“A. Suy xét? Ý kiến? Có gì cần phải suy xét đâu chứ? Không thích chính là không thích, càng đừng nói Tô Phi Hồng kia chính là ngụy quân tử.”

“Ngụy quân tử? Sao lại nói vậy?” Phong Khiếu Tiêu cau mày.

“Ngụy quân tử? Sao lại nói vậy?” Phong Khiếu Tiêu cau mày.

Phong Tử Đào quay đầu đi, gương mặt nhỏ trắng nõn như có thể véo ra nước lộ rõ chán ghét: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mắt của hắn đã biết rồi.”

Phong Khiếu Tiêu mím mím môi, rõ ràng không tin lý do này của nàng.

Nhưng hắn ta vẫn ân cần quan tâm như trước: “Tô Phi Hồng có tư chất, lại thêm Tiên Khung Thánh địa bồi dưỡng. Ta tin rằng không tới mấy trăm năm hắn nhất định sẽ trưởng thành một đại năng Thánh Cảnh, hơn nữa thái độ làm người khiêm tốn, học vấn cũng không kém.”