Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 307: Lĩnh giáo một chút




     Linh khí trong chu vi ngàn dặm quanh nơi này đột ngột nhiễu loạn.

Ầm!

Một chiêu này hàm chứa toàn bộ thực lực Thánh Cảnh lục trọng thiên của Lôi Phác Ngọc! Còn chuyện lĩnh giáo trước đó, ông ta đã hoàn toàn ném ra sau đầu.

Hôm nay ông ta phải khiến sát thủ Huyết Sát Các không biết điều này và Huyết Sát Các sau lưng nàng ta phải tỉnh ngộ. Lục đại Thánh Địa mãi là Lục đại Thánh Địa, sao có thể bị một Huyết Sát Các nhỏ nhoi lật đổ chứ?

Đáng tiếc.

“!”

Chuyện không hề xảy ra như dự đoán của Lôi Phác Ngọc. Bích Cơ chẳng những không nhúc nhích, tay phải còn cầm lên một lợi kiếm, chỉ sử dụng bao kiếm bên ngoài đã có thể dễ dàng ngăn cản một quyền này của ông ta.

“Ta không tin, tiếp thêm một chiêu của lão phu!”

Lôi Phác Ngọc nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái cũng vung nắm đấm lên. Theo giọng nói như sấm rền vang là một quả đấm rơi xuống.

Ầm!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

“Trời ạ, hai chiêu của Lôi trưởng lão đều bị đỡ được!” Một tên đệ tử kinh ngạc nói.

Lôi Phác Ngọc nổi danh là có tính tình nóng nảy trong Tiên Khung thánh địa, phối hợp với thuộc tính công pháp thân lôi của mình, trong ngoài giới đều gọi ông ta là 'Lôi Lộ Pháp Vương'.

Không ngờ một đại năng Thánh Cảnh tiếng tăm lừng lẫy như vậy cũng có ngày hôm nay. Hai kích toàn lực đều bị người ta ngăn chặn được, hơn nữa biểu tình của đối phương còn rất ung dung, từ lúc bắt đầu đến giờ không hề có biến hóa gì.

“Chết thật, lại có chín Thánh Cảnh đến nữa, đây là muốn đại chiến rồi.” Một người khác chỉ vào bầu trời mà nói.

“Chúng ta trốn đi xa một chút đi, tránh cho bị vạ lây.”

“Ngươi nói đúng.”

Hai người vội vàng rời đi.

Trên không trung.

“Có thể ngăn được hai quyền của Lôi Phác Ngọc, tu vi của nữ tử này ít nhất cũng là bát trọng thiên.” Một vị trưởng lão trong Đại Hoang thánh địa nói với giọng nặng nề.

“Ừ, hơn nữa dựa vào tình huống này mà nói thì nữ tử e là mới chỉ lấy ra sáu phần sức lực!”

Nhưng mọi người chỉ xem chiến mà thôi, không ai ra tay trợ giúp Lôi Phác Ngọc cả.

Dù sao thì song phương đã tỷ võ với nhau, nếu có ai trong bọn họ nhúng tay vào, lỡ truyền ra ngoài thì không còn mặt mũi gì nữa.

Lúc này, sau khi Bích Cơ chặn hai quyền xong thì cũng bắt đầu động thủ.

Thần sắc trong đôi mắt của Bích Cơ vừa trong trẻo lại lạnh lùng.

“Kiếm Phổ Uyên Ương kiếm!”

Linh khí trên người Bích Cơ hội tụ vào tay phải, một lực phản chấn đột ngột xuất hiện trên tay phải.

Lôi Phác Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể không khỏi lui về sau mấy bước.

Nhưng chỉ mấy bước này cũng đã tạo ra một sơ hở lớn!

Bích Cơ vẫn chưa rút kiếm ra khỏi võ, nàng nắm chuôi kiếm, vẽ một đường kiếm từ dưới lên trên.

Một kiếm này trông như bình thường không có gì lạ, nhưng khi ánh kiếm vừa lóe lên, nếu có đại năng tinh thông kiếm đạo ở đây thì nhất định có thể từ trong giây phút ngắn ngủi này nhìn ra Đại Đạo ẩn chứa trong đó!

Kiếm tung hoành tứ hoang, ánh kiếm bình định bát hải!

Thân xác Lôi Phác Ngọc chỉ mới đạt Thánh Cảnh lục trọng thiên, cứ thế bị chém một vết kiếm nhìn thấy mà giật mình.

Ông ta bay ngược đến một nơi cách vạn thước, hôn mê bất tỉnh.

Chín vị trưởng lão còn lại thấy tình cảnh này đều lần lượt thấy giật mình và kinh hoàng.

Kiếm đó cứ thế đánh bại một Thánh Cảnh lục trọng thiên, phải là một Thánh Cảnh cường đại đến mức nào mới có thể làm được chứ. Thậm chí Bích Cơ còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ nữa là.

“Tiếp tục đi.” Bích Cơ nhìn về phía bọn họ.

“Thú vị đấy! Vậy thì để ta lên đài chơi đùa với ngươi một chút!” Một trưởng lão tên là Cao Phi Ngang của Đại Hoang thánh địa đứng ra.

“Cao Phi Ngang trưởng lão xuất thủ rồi, lần này đã có kịch hay để xem.”

Một người trong hai người vừa tránh đi, là một thanh niên mặt mũi tầm thường, thấy Cao Phi Ngang đứng ra thì cũng không khỏi giật mình mà nói.

“Sao thế, vị trưởng lão này của Đại Hoang thánh địa rất nổi danh à? Sao ta chưa từng nghe nhắc đến.”

“Hừ, đó là do kiến thức của ngươi nông cạn, Cao Phi Ngang trưởng lão đã từng là thánh tử của Đại Hoang thánh địa vào mấy trăm năm trước. Ngươi có biết hắn tốn bao lâu để tu luyện đến Thánh Cảnh không?”

“Bao lâu?”

“Ba trăm mười bảy năm! Bây giờ người giữ kỷ lục tu luyện đến Thánh Cảnh nhanh nhất ở đại lục này chính là Cao Phi Ngang trưởng lão ở trước mặt.”

“Lợi hại đến vậy sao?” Một người khác nghẹn họng nhìn trân trối mà nói.

Bích Cơ nhìn Cao Phi Ngang đang nở nụ cười nhạt kia.

“Ngươi đúng là mạnh hơn người vừa nãy.”

Cao Phi Ngang nhìn Bích Cơ duyên dáng yêu kiều trước mặt, giống như hoa sen trong nước vậy: “Chúng ta làm một cá cược không?”

Bích Cơ nghe thấy từ quả quyết từ chối: “Ta không đồng ý.”

“Đừng vội từ chối như vậy, ta biết mục đích chủ yếu ngươi tới lần này là để hoàn thành chuyện thành lập phân các ở Trung Thánh Thần Châu cho Huyết Sát Các.”