Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 306: Hoang Vu Chi Môn (2)




     Tiên Khung thánh địa cùng Đại Hoang thánh địa.

Lúc này hai bên đang tổ chức một cuộc hội nghị.

“Không được, tuyệt đối không thể để cho Huyết Sát Các nhúng chàm Trung Thánh Thần Châu của chúng ta!”

“Không sai, nếu Huyết Sát Các dám thành lập phân các ở trên cả ngũ đại châu, vậy đại biểu cho đối phương có mưu đồ rất lớn, Tứ Đại thánh địa còn lại thỏa hiệp hoặc là ngầm chấp nhận Huyết Sát Các thành lập, nhưng Nhị đại Thánh Địa chúng ta tuyệt đối không thể đồng ý!”

“Nhưng vị Đế Cảnh của đối phương thì sao bây giờ?”

“Hừ, chỉ là một Đế Cảnh mà thôi, pháp bảo Đế Giai của Nhị đại Thánh Địa chúng ta cộng lại, chẳng lẽ còn đánh không lại một mình hắn ta?”

“Khởi bẩm chư vị trưởng lão, mới vừa rồi một nữ tử tự xưng đến từ Huyết Sát Các cầu kiến.”

Một đệ tử của Tiên Khung thánh địa vội vã chạy tới bẩm báo.

“Huyết Sát Các?” Sắc mặt mười vị trưởng lão Thánh Cảnh ở đây đều đã hơi thay đổi.

“Huyết Sát Các này thật to gan, lại dám thừa dịp đến thăm tận cửa, thật ra lão phu lại muốn nhìn thấy người này!”

Một trưởng lão Thánh Cảnh lục trọng thiên đến từ Tiên Khung thánh địa, tính khí nóng nảy, trên mặt tức giận không thôi, hai chân lập tức đạp hư không, lao về phía cửa.

Chín vị trưởng lão còn lại thấy thế cũng nhao nhao đuổi theo.

Ở đại môn Tiên Khung thánh địa.

Trên hai tấm bia đá cao vút, cực lớn, mỗi tấm khắc hai trong bốn chữ ‘Tiên Khung thánh địa’.

Bích Cơ mặc một bộ áo trắng có hoa văn mây xanh, bên hông đeo kiếm, đôi mắt phượng diễm lệ của nàng hạ xuống hai tấm bia đá.

Chỉ thấy bốn chữ này nhìn rất bình thường, không có gì lạ. Nhưng khi nhìn kỹ lại có u quang lưu chuyển, huyền diệu không gì sánh được.

“Cho dù đã trải qua thời gian vạn năm hao mòn, kiếm khí lưu lại trên chữ vẫn mãnh liệt không gì sánh bằng. Xem ra bốn chữ trước mắt này vậy mà lại do là một Đại Đế Kiếm Đạo lưu lại.” Bích Cơ thầm nghĩ trong lòng.

Cùng lúc này ở đại môn.

Hai đệ tử Tiên Khung thánh địa nhìn Bích Cơ mặc bạch sam, tuyệt đại phong hoa, trong nháy mắt đã nhìn đến ngây dại.

Sư muội sư tỷ khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp vô cùng của thánh địa nhà mình đúng là không ít. Nhưng so với Bích Cơ trước mắt thì lại chênh lệch một mảng lớn.

Bích Cơ như tiên tử trên trời không hỏi phàm thế. Cả người đều là khí chất đặc biệt nổi bật.

Một người không nhịn được truyền âm nói: “Không phải nghe nói sát thủ Huyết Sát Các đều có diện mạo xấu xí, giết người thành tính à? Vậy tại sao lại khác tưởng tượng của ta quá vậy?”

“Ngươi hỏi ta hỏi ai? Nói thật cho ngươi biết, lần trước ta đi tới Thiên Nhân đảo xem đại chiến, Huyết Sát Các phái ra hai nữ tử, mẹ nó, tư sắc gần như cùng cấp với Phong Hoa sư tỷ.”

“Trời ạ, Huyết Sát Các có nhiều mỹ nhân đến vậy sao? Ngươi nói xem, bây giờ Huyết Sát Các có còn nhận người không?”

“Ôi chao! Nếu lời này của ngươi mà bị trưởng lão nghe thấy thì chắc chắn phải ăn mấy chục lôi tiên đấy.”

“Nói đùa mà thôi, xem ngươi sợ chưa kìa.”

Đang lúc hai người tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp núi sông trước mắt thì đột nhiên có uy áp của Thánh Cảnh ập đến khiến sắc mặt họ trở nên trắng bệch.

“Ngươi chính là sát thủ đến từ Huyết Sát Các sao?”

Một đạo lưu quang rất nhanh đã tiến đến, Lôi Phác Ngọc chân đạp hư không, nhìn Bích Cơ với thần sắc lạnh như băng.

“Đúng vậy.” Hai chữ thốt ra từ trong miệng Bích Cơ.

“Không biết hôm nay các hạ đến là có chuyện gì?” Lôi Phác Ngọc mở miệng lần nữa.

Bích Cơ bình tĩnh nói: “Phụng lệnh các chủ đến lĩnh giáo Nhị đại Thánh Địa một chút.”

“Có điều ta nghe nói một số trưởng lão của Nhị đại Thánh Địa đang tổ chức hội nghị ở đây, may mắn đã đến kịp.”

Sắc mặt Lôi Phác Ngọc dần trở nên âm trầm hơn, đồng thời cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

“Bên ngoài Tiên Khung thánh địa ta có vài đại trận, không biết các hạ vào bằng cách nào.”

Bích Cơ nói đúng theo sự thật: “Tiểu trận thôi, một kiếm là phá được.”

Lửa giận của Lôi Phác Ngọc bỗng nhiên xông thẳng lên đầu.

Ông ta cười một tiếng: “Lĩnh giáo hả? Được thôi! Hôm nay cứ để Lôi Phác Ngọc ta cho ngươi lĩnh giáo một chút.”

“Vạn lôi gia thân, thần tứ ngô pháp, thông thể chiến hồn, lôi thần chi khi!”

Lôi Phác Ngọc vươn hai tay ra.

Trong nháy mắt, vô số sấm sét giáng xuống từ bầu trời, tất cả đều tụ lại trên người Lôi Phác Ngọc. Dường như Lôi Phác Ngọc đang hấp thu sức mạnh từ những sấm sét này.

Chỉ trong ba hơi thở, ông ta chậm rãi mở mắt.

“Để cho ngươi được trải nghiệm tuyệt kỹ độc môn của lão phu!” Lôi Phác Ngọc vừa niệm vừa di chuyển.

Gần như với tốc độ ánh sáng, chỉ trong chớp mắt mà bóng người Lôi Phác Ngọc đã chuyển từ trời cao xuất hiện trước mặt Bích Cơ.

“Lôi quyền!” Tay phải của Lôi Phác Ngọc nắm thành quả đấm, sấm sét giăng đầy nắm đấm ấy như tơ nhện. Sức lực của nắm đấm này có sự tàn phá vô cùng mạnh mẽ.