Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 300: Lá Bồ Đề




“Coi như ngươi cố gắng thượng đạo.”

Thi Không có đấu võ miệng với Dạ Mệnh cũng vô dụng mà thôi, bây giờ muốn sống thì chỉ có thể lấy ra chút đồ vật gì đó.

“Chỉ cần tôn thượng Đại Đế đồng ý làm lơ cho cái mạng tiện của vãn bối, vãn bối có thể chắp tay nhường lại Bồ Đề Diệp là món chí bảo Đế giai, coi như là lời xin lỗi.”

“Pháp bảo Đế giai à?”

Trong lòng Dạ Mệnh cả kinh, không ngờ trên người cái tên ở trước mặt, Cửu Long Đại Đế Thi Không này vẫn còn một món chí bảo Đế giai.

“Có thể. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là ngươi phải lấy ra trước mới được.” Dạ Mệnh nói.

Thi Không mở miệng nói: “Bồ Đề Diệp ở trong không gian ngoại giới của Xá Lợi Tử, nếu tôn thượng Đại Đế không tin thì ngài có thể đích thân đi kiểm tra. Ở trong Xá Lợi Tử còn rất nhiều bảo dược và pháp bảo khi vãn bối tu luyện đã cất giữ, coi như là tất cả dùng để bồi tội với tôn thượng Đại Đế.”

Dạ Mệnh gật đầu cười, thu hồi uy áp lại.

“Đã như vậy, ta vẫn còn một điều kiện.”

“Mời tôn thượng Đại Đế nói, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm được, ta sẽ hoàn thành hoặc trả lời hết.”

Quả thực, Thi Không vì mạng sống mà ngay cả sĩ diện cũng không cần.

“Ta cần ngươi mở cửa lăng mộ ra, làm xong tất cả thì ta sẽ để cho ngươi đi.” Dạ Mệnh nói.

“Được! Hy vọng Đại Đế các hạ quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”

Thi Không nhắm mắt lại, lẩm nhẩm vài tiếng.

Lăng mộ giữa không trung xuất hiện một cánh đại môn giống cánh cửa bên ngoài y như đúc.

Đương nhiên Dạ Mệnh cũng chú ý tới tình huống ở bên ngoài, nhếch miệng, nói với Thi Không: “Đi thôi.”

Ở giữa không gian tinh thần hiện lên một cánh cửa ra ngoài, Thi Không thấy vậy thì hóa thành một luồng khói xanh, lóe lên một cái rồi biến mất.

Trở lại bên ngoài lăng mộ.

Dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Thi Không hóa thành một tia lưu quang chui ra từ mi tâm của Dạ Mệnh.

Tiếp đó, động tác của hắn ta rất mau lẹ, cả người trực tiếp lao vào bên trong cánh đại môn vừa xuất hiện ở giữa không trung.

“Tia quang mang vừa mới nãy, nếu như không nhầm thì chắc là hồn phách của Cửu Long Đại Đế nhỉ!”

“Xem chừng có vẻ là thất bại rồi.” Có người không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

“Ngay cả Cửu Long Đại Đế là Đế Cảnh có tiếng tăm lừng lẫy trong Phật môn mà cũng không phải là đối thủ của vị Đại Đế Huyết Sát Các kia ư?”

Lúc này Dạ Mệnh mở hai mắt ra, ý niệm của hắn hơi động, sau khi thu Xá Lợi Tử vào trong Phương Thốn Vật đem theo bên người xong, hắn truyền âm nói với đám người Huyết Sát Các: “Mọi người cùng với bản Các chủ rời khỏi nơi này.”

Vừa dứt lời, Dạ Mệnh đã sấm vang chớp giật mà tiến vào lối ra.

Bên ngoài.

Dạ Mệnh chậm rãi đi ra khỏi đại môn.

Lúc này, bên ngoài đã tụ tập không ít người. Có tán tu, cũng có trưởng lão và đệ tử các đại tông môn.

Rõ ràng bọn họ đều tới để xem tình huống của trưởng lão và đệ tử tông môn mình như thế nào.

Đương nhiên cũng không loại trừ một vài kẻ đến xem kịch vui.

Dù sao, mỗi lần Đại Đế xuất thế thì đều có người đến xem thử rốt cuộc thì có bao nhiêu người tử trận trong lăng mộ Đại Đế, rốt cuộc thì nơi này nguy hiểm đến thế nào.

Nhưng mà kết quả của lần này đều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây.

Thứ mà tất cả mọi người người nhìn thấy chính là một tia sáng bay vút ra từ đại môn, theo sát phía sau chính là một thanh niên mặc trường bào huyền kim bước ra từ trong cửa, chính là Dạ Mệnh.

Biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đồng loạt biến đổi.

“Mẹ nó, đó không phải là vị Đại Đế trên đảo thiên nhân hay sao? Tại sao hắn ta lại ở chỗ này?”

Tuy trong lòng mọi người đang có một vạn câu hỏi tại sao, nhưng mà lễ nghi khi đối mặt với một vị Đại Đế thì không thể thiếu. Dù sao bọn họ cũng không muốn trở thành trưởng lão Lôi Đình Môn thứ hai đâu.

“Tào Liệt của Tây Lương Tông bái kiến Đại Đế các hạ.”

“Thiên Liệt hoàng triều….”

“Bách Khí Môn…”

Dạ Mệnh im lặng không lên tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ.

Bởi vì lúc này toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào một chỗ.

Đột nhiên Dạ Mệnh nhếch môi cười: “Xin lỗi, ta quên nói một câu, tuy ta bằng lòng thả cho ngươi một mạng, nhưng chỉ là khi ở trong lăng mộ mà thôi.”

Ầm ầm!

Tu vi Đế Cảnh ầm ầm dâng lên.

Cách nơi Dạ Mệnh đứng khoảng trăm dặm, động tác của Thi Không rất nhanh chóng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi hắn ta đã bay vút đi xa gần trăm dặm.

“Ha, nỗi nhục ngày hôm nay ta nhớ kỹ rồi, đợi ngày sau bản đế trở lại đỉnh phong, nhất định sẽ đến lấy cái mạng chó của ngươi!”

Thi Không siết chặt hai tay, lửa giận trong mắt tăng vọt.

“Bây giờ, việc cấp bách đầu tiên chính là tìm được một cơ thể hoàn mỹ, à còn cần lượng lớn tài nguyên tu luyện mới được.”

Suy nghĩ mưu kế làm hai mắt Thi Không đột nhiên sáng rực.