Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 299: Đoạt xá (2)




Thoáng chốc, hiện trường nghị luận rầm rộ. Nhưng không một ai dám ra tay tương trợ.

Thật ra còn có người ước gì Dạ Mệnh hiện tại hoàn toàn biến mất. Ai sẽ ra tay chứ?

Đặc biệt là các thế lực cùng một châu với Huyết Sát Các, bọn họ nhìn Huyết Sát Các như mặt trời ban trưa, mỗi ngày đều trôi qua trong nơm nớp lo sợ.

Dù sao ai cũng nói không chứng, biết đâu ngày mai sát thủ Huyết Sát Các sẽ đến lấy mạng mình thì sao.

Bên kia, trong đầu Dạ Mệnh.

Hồn thể vị Cửu Long Đại Đế pháp danh Thi Không này đang lẳng lặng đối diện với Dạ Mệnh.

Thi Không cho rằng Dạ Mệnh đã bị dọa ngốc thì cười lạnh.

“Sao? Có phải rất kinh ngạc không, tự cho là đạt được truyền thừa của ta, lại không ngờ nghênh đón chính là đoạt xá.”

Dạ Mệnh nghe vậy thì gật đầu: “Đúng là hơi kinh hãi, nhưng cũng trong dự đoán.”

“Đoán được ngươi còn chạy đến tìm chết.” Thi Không chỉ cảm thấy buồn cười.

“Tuy rằng đoán được, nhưng vẫn phải làm nhiệm vụ.” Dạ Mệnh trả lời.

Thi Không không rõ nhiệm vụ Dạ Mệnh nói đến là có ý gì, hắn ta chỉ biết mình sắp chiếm được một cơ thể mới rồi. Cửu Long Đại Đế sắp hồi sinh! Mà lần này, hắn ta chắc hẳn có thể bước vào Đế Cảnh thành công!

Thế nhân cho rằng Cửu Long Đại Đế từ thiện biết bao, thậm chí xưng hắn ta là Lạt Ma hạ phàm. Hắn ta nghe vậy chỉ cười khẩy.

Những việc hắn ta làm chỉ là để tăng lớn danh khí, để hôm nay, sau vài ngàn năm còn có nhiều người nghe danh mà đến, ồ ạt ùa vào lăng mộ này của hắn ta, như vậy càng có nhiều cơ thể cho hắn ta lựa chọn.

Bậc thang màu vàng bên ngoài kia, nói cách khác chính là máy loại trừ dùng để sàng chọn thân thể của hắn ta. Người lên được cao nhất, thân thế chắc chắn không kém, tuyệt đối là thân thể hoàn mỹ có thể thừa nhận hồn phách Đế Cảnh của hắn ta đoạt xá.

“Nói nhiều quá cũng chỉ phí công, yên tâm, đợi khi bản đế đoạt được cơ thể của ngươi xong, mọi thứ của ngươi rồi sẽ được kế thừa của bản đế, chẳng qua không phải dùng dưới tên ngươi mà thôi.”

Hai mắt Thi Không lóe lên tinh quang. Sau đó hắn ta bắt đầu đoạt xá của Dạ Mệnh.

“Trở thành một bộ phận của bản đế đi, đại phật từ bi quy hóa chú!”

Pháp ấn đã hiện lên. Nhưng pháp ấn chữ vạn này có khác biệt không nhỏ so với những pháp ấn cùng loại.

Pháp ấn này có ánh sáng màu tím đen, nhìn sơ thì giống như là Ma Phật.

“Không biết lúc những người sùng bái ngươi như thần tiên trên Tiên Huyền đại lục này, biết được ngươi là một vị Ma Phật thì sẽ thế nào nhỉ.”

Dạ Mệnh nhìn thấy người gọi là Cửu Long Đại Đế này lộ ra diện mạo chân thực, nhịn không được mà cười rộ lên.

“Ha ha ha, Ma Phật? Ma Phật thì cũng là Phật, chỉ là bản đế có chỗ hơi khác biệt so với những người khác mà thôi.”

Khi nói, đằng sau hắn ta hiện lên pháp ấn chữ vạn, nó như một màn nước dơ bẩn, bắt đầu xâm chiếm không gian tinh thần của Dạ Mệnh. Chỉ đợi đến khi không gian tinh thần hoàn toàn bị ô nhiễm, cũng chính là lúc hắn ta đoạt xá thành công.

“Nói đi cũng phải nói lại, ngươi tự xưng là bản đế, nhưng ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tên Bán Đế Cảnh, không biết là ai cho ngươi lá gan dám tự xưng Đế?” Dạ Mệnh nói một câu.

“Lá gan? Chẳng lẽ ngươi là Đế Cảnh hay sao? Dám khoa tay múa chân trước mặt bản đế, việc ta thành đế chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Thi Không liên tục cười khẩy.

“Thật không may rồi, bản tọa thật đúng là Đế!” Khí ngữ của Dạ Mệnh đã thay đổi.

Đồng thời, trong lòng hắn âm thầm sử dụng Đại Đế Chi Lực mà hệ thống vừa khen thưởng.

Thi Không nghe vậy, đang chuẩn bị ôm bụng cười to, tiểu tử trước mắt lông còn chưa mọc đủ mà dám nói láo không biết ngượng nói rằng mình là Đế Cảnh ư?

Nhưng mà tiếng cười vừa lên đến yết hầu thì đột nhiên bị kẹt lại.

Ánh mắt Thi Không giống như nhìn thấy quỷ, tay trái hắn ta không ngừng run rẩy chỉ vào khí tức đột nhiên tăng lên trên người Dạ Mệnh.

Khí tức trên người Dạ Mệnh bỗng xảy ra chuyển biến rất lớn, giống như một con thỏ trắng nhu thuận, đột nhiên nhanh chóng biến hóa, trở thành một con rồng lớn hùng vĩ, uy áp hiển hách.

Cảm giác uy áp mãnh liệt của Đế Cảnh như xộc vào mũi!

Chỉ vẻn vẹn vài cái nháy mắt, pháp ấn chữ vạn hắn ta vừa mới thi triển ra đã chia năm xẻ bảy, bị phá thành mảnh nhỏ trước mặt cỗ uy áp này.

Hơn nữa Thi Không còn cảm nhận được hồn phách của mình bắt đầu lơ lửng bất định, giống như một giây tiếp theo sẽ tán loạn hết.

“Xin hỏi vị Đại Đế các hạ đây, một thân tu vi này của vãn bối có được xem là Đế Cảnh hay không?”

Dạ Mệnh cười như không cười nhìn về phía Thi Không.

Toàn bộ hồn thể của Thi Không bây giờ đã bắt đầu như ẩn như hiện, giống như lúc nào cũng có thể hội phi yên diệt.

“Vãn, vãn bối Từ Mục, pháp hiệu Thi Không, bái kiến tôn thượng Đại Đế.” Thi Không đột nhiên chắp tay, làm một lễ lớn với Dạ Mệnh.

Chuyển biến trước sau này bất ngờ đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị.