Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 298: Đoạt xá




Hai má Sở Nghịch chảy ròng ròng mồ hôi lạnh. Linh khí còn đang cuồn cuộn không ngừng rời đi, mà gương mặt vốn hơi trắng của Tề Trọng Sơn lại bất chợt trở nên hồng hào rất nhiều.

Hắn đưa mắt nhìn về phía ba người Liễu Trì Vân, cắn răng nói: “Truyền thừa là của ta!”

Tốc độ leo thang của hắn tăng lên vài phần, gần như điên cuồng.

“Trần tỷ tỷ, tên kia sắp đuổi kịp rồi.”

Phong Nguyệt Tuyết nhìn đến Tề Trọng Sơn tăng nhanh tốc độ thì nói với Trần Nô Kiều đứng cùng tầng với mình. Mặt Trần Nô Kiều cũng trắng bệch không còn chút máu, không khác Phong Nguyệt Tuyết chút nào. Hai người có thể chống đỡ đến đây đều dựa nghị lực.

“Chỉ... chỉ có thể dựa vào hắn.”

Trần Nô Kiều nhìn về phía Liễu Trì Vân cao hơn hai nàng ba tầng phía trước.

“Ta... ta cũng sắp không chịu nổi.” Liễu Trì Vân thều thào nói.

Liễu Trì Vân đã bị trọng lực ép tới mức tinh thần hải có dấu hiệu quay cuồng. Mà nhìn lên mới thấy bản thân còn cách xá lợi tử hai mươi bậc thang nữa.

Chậc!

Liễu Trì Vân cắn đầu lưỡi một chút, muốn dùng cảm giác đau đớn kích thích thần kinh.

Tác dụng của cầu thang màu vàng này là càng lên cao linh khí trong cơ thể xói mòn càng nhanh, trọng lực cũng không ngừng tăng thêm.

Đáng chú ý ở chỗ, trọng lực này không chỉ có tác dụng đối với thân thể, còn có thể tạo sức ép lên tinh thần hải.

“Còn kém một chút thôi.”

Liễu Trì Vân nặng nề lê từng bước về phía trước.

“Ngại quá, khỏa xá lợi tử này là của ta.”

Tề Trọng Sơn cũng mồ hôi như mưa nhưng đã đi tới cùng vị trí với Liễu Trì Vân rồi.

Vừa nói xong, hắn ta lại nhấc chân phải đi tới một bước, trực tiếp vượt qua bậc thang nơi Liễu Trì Vân đứng, kéo dài khoảng cách.

“Xá lợi tử là của Tề Trọng Sơn ta.”

Tề Trọng Sơn lộ vẻ tươi cười.

Chỉ còn mười mấy tầng nữa thôi, đến lúc ấy, hắn ta có thể đạt được truyền thừa của Đại Đế!

Mà Tề Trọng Sơn hắn ngày sau không chừng sẽ có cơ hội siêu việt thánh tử Tào Thường! Đang lúc hắn ta ảo giác tương lai tốt đẹp của mình thì một tiếng nói xa lạ chợt vang lên bên tai: “Chơi tiểu kỹ xảo rất tốt, đáng tiếc còn non lắm.”

Ngay sau đó.

Tề Trọng Sơn nhác thấy một bóng đen còn nhanh hơn mình, trực tiếp vượt qua hắn ta, lên tầng tiếp theo.

Hắn ta còn cho rằng bóng người này là Liễu Trì Vân, nhưng tập trung nhìn lại thì suýt chết lâm sàng.

Bóng người phía trước cực kỳ quen thuộc, chẳng phải chính là Đế Cảnh Huyết Sát Các kia sao? Sao người này cũng lên?

“Xá lợi tử của ta!”

Tề Trọng Sơn không nhịn được âm thầm rên một tiếng trong lòng, nhìn theo Dạ Mệnh từng bước đi tới đỉnh.

Trở lại bên phía Dạ Mệnh.

“Trăm triệu không ngờ Thái Hư Kinh có thể bỏ qua trọng lực và sức ép tinh thần của cầu thang màu vàng này.” Dạ Mệnh cười thầm.

Hắn bước từng bước, dần leo tới nơi cao nhất, sau đó vươn tay phải, nắm viên xá lợi tử ánh vàng rực rỡ, sáng trong hơn bảo thạch kia ào tay.

Khoảnh khắc Dạ Mệnh thành công nắm lấy, giọng nói dễ nghe của Hệ Thống vang lên: [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, mời ký chủ nhận phần thưởng.]

“Thu phục.”

Nghe Hệ Thống nói xong, Dạ Mệnh còn đang vui sướng thì xá lợi tử trong tay chợt lóe ánh hào quang.

Rầm rầm ruỳnh...

“Ha ha ha. Vạn năm rồi đúng không? Rốt cuộc cũng có người, thân thể mới... thân thể của ta, bổn tọa đến đây!”

Giọng nói của Cửu Long Đại Đế chợt vang lên từ viên xá lợi tử kia.

Mọi người bất ngờ không kịp phòng, một luồng sáng bất ngờ bắn khỏi xá lợi tử, lao thẳng vào mi tâm Dạ Mệnh.

“Không tốt! Quả nhiên có quỷ kế!”

Bách Lý Thiên Cơ biến sắc, đang định xông lên cứu Dạ Mệnh thì lại bị Bích Cơ ngăn lại: “Ngươi còn không rõ thực lực của Các chủ đại nhân sao? Các chủ đại nhân dám một mình một người đi lên chứng tỏ trong lòng ngài ấy nắm chắc. Nếu có gì ngoài ý muốn, chúng ta lại ra tay cũng không muộn.”

Bách Lý Thiên Cơ nghe vậy chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống nôn nóng, nhìn chằm chằm khỏa xá lợi tử kia không rời.

Những người khác cũng đều chú ý tới xá lợi tử có vấn đề.

Sở Nghịch nhìn thấy sau khi chùm tia sáng kia tiến vào mi tâm Dạ Mệnh vẫn luôn không nhúc nhích, trong lòng nghĩ mà sợ: “Suýt thì bị thứ hấp dẫn lớn như vậy che mờ mắt. Đúng là bầu trời không rớt bánh có nhân bao giờ.”

Cùng với đó, trong lòng lão lại âm thầm vui mừng. Đại Đế Huyết Sát Các kia chắc hẳn cũng không dự đoán được tình cảnh này. Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện... vậy không thể tốt hơn!

“Vừa rồi... chẳng lẽ là đoạt xá?”

“Ta biết ngay mà, từ đầu ta đã nghi ngờ rồi. Giờ quả nhiên không sai, xem ra toàn bộ đều là âm mưu của Cửu Long Đại Đế!”

“Các ngươi nói Đại Đế Huyết Sát Các kia có thể chống lại được không?”

“Ta thấy khó lắm, lăng mộ này đặt cấm chế, hạn chế toàn bộ tu vi trên Thánh Cảnh Cửu trọng thiên tiến vào, vị Đại Đế không biết tên kia có thể đi vào e là sử dụng bí thuật gì áp chế tu vi.”

“Giờ năng lực hắn có thể thi triển bị giới hạn, càng đừng nói lăng mộ là sân nhà của Cửu Long Đại Đế, nói không chừng còn có chuẩn bị khác ấy chứ.”