Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 297: Tranh đoạt thang trời




Dạ Mệnh nghe vậy thì thoáng nhướng mày, không ngờ bản thân Bích Cơ đã có truyền thừa Đại Đế từ lâu rồi. Vậy chẳng phải tương đương với không lâu nữa hắn lại có một sát thủ Đế Cảnh hay sao?

Dạ Mệnh quan sát vài khắc, phát hiện cầu thang vàng này rất giống thềm đá khảo hạch đệ tử nhập môn của Thông Thiên Thánh môn tại Mạnh Mãnh Quốc lúc trước.

Chẳng qua rõ ràng năng lực của cầu thang vàng này so với thang đá của Thông Thiên Thánh môn cách biệt một trời một vực.

Dạ Mệnh nhìn rồi nhìn, sau đó giật thót.

Đúng rồi! Suýt thì quên béng nhiệm vụ chi nhánh của Hệ Thống!

Dù sao nhiệm vụ chi nhánh viết rõ ràng, chỉ tên nói họ yêu cầu chính tay hắn đoạt được xá lợi tử! Mẹ nó chứ, nếu xá lợi tử rơi vào tay người khác thì nhiệm vụ này tiêu tùng rồi.

Tuy nói nhiệm vụ chi nhánh thất bại cũng không tổn thất cái gì, nhưng đã đi tới bước cuối cùng rồi còn về tay không, hắn sẽ khó chịu trong lòng.

Dạ Mệnh quay đầu nhìn về phía mọi người:

“Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi xem một lát rồi về.”

Khi đám người vây xem thấy Dạ Mệnh cũng chuẩn bị tiến lên cầu thang thì vẻ mặt đều quái dị vô cùng.

“Sao Đại Đế Huyết Sát Các cũng muốn lên? Chẳng lẽ ngoại trừ truyền thừa, khỏa xá lợi tử này còn có bí mật khác sao?”

Đặc biệt là mấy đệ tử nhị phẩm đi chậm, còn đang ở gần đầu cầu thang, thấy Dạ Mệnh từ từ bước tới đều sợ đến mức suýt đái ra quần.

Dù sao lúc trước bọn họ đều có mặt tại Thiên Nhân đảo, tận mắt thấy Dạ Mệnh một lời không hợp đã dùng ý niệm gạt bỏ một vị Thánh Cảnh Lôi Đình môn.

Bốn đệ tử gần Dạ Mệnh nhất chống đỡ trọng lực cường đại từ cầu thang vàng truyền tới, vội vàng chắp tay làm lễ: “Bái kiến Đại Đế các hạ.”

Dạ Mệnh không đáp, tiếp tục đi từng bước hướng về phía trước.

Thấy Dạ Mệnh vượt qua bên người, một người tái mặt thở hắt ra, hô hấp lấy hô hấp để. Vừa rồi hắn ta còn tưởng mình chết chắc rồi chứ.

Mà tình huống tương tự không ngừng trình diễn trên các đoạn cầu thang.

“Mấy người các ngươi chậm như rùa ấy, không đi nổi cũng đừng ở đây mất mặt xấu hổ. Mau tránh ra, đi chậm như vậy cản đường của ta.”

Một gã nhìn về phía người rậm rạp đằng trước thì không nhịn được giận quát. Mấy người trước gã nghe nói vậy đều quay đầu nhìn, vẻ mặt bất thiện, tựa như muốn xem đến cùng là ai nói ra những lời này. Chẳng qua ngay sau đó mặt bọn họ lại đổi thành vẻ khiếp sợ, toàn thân run bần bật.

Bọn họ rất có lễ phép vội vàng dựa mình vào sát bên cạnh cầu thang, nhường ra một con đường trống trải.

Gã vừa quát lên thấy bọn họ như vậy đều ngây ngẩn. Nhưng sau đó lại như hiểu ra cái gì, vẻ mặt đầy ý cười.

Xem ra gã đại diện cho Nam Viên tông tham gia Tiên Huyền luận võ, cũng thành công tiến một ngàn người mạnh nhất đã bị thiên kiêu các vực khác biết rõ.

“Thật ra các ngươi cũng...” Gã đang định đi tới thì lại cảm thấy có ai đụng sau lưng mình, gã cau mày quay đầu định nói gì, thấy rõ người sau lưng thì suýt ngã bệt xuống đất.

“Đệ... đệ... đệ tử chân truyền Nam Viên tông, Xích Viêm Quân bái kiến Đại Đế các hạ.”

Hắn run rẩy làm lễ.

“Không biết có thể phiền toái ngươi tránh ra một chút không?”

Dạ Mệnh cười khẽ nhìn hắn.

Xích Viêm Quân rùng mình, vội vàng té lộn nhào, áp sát bản thân vào chỗ bên cạnh nhất, cười gượng nói: “Thỉnh... thỉnh đại nhân.”

Dạ Mệnh tiếp tục nện bước về phía trước.

“Đáng chết, càng lên cao linh khí trong cơ thể lại càng xói mòn nghiêm trọng.”

Trưởng lão tên Sở Nghịch của Vô Tướng Thánh địa trắng mặt oán giận.

Lão đưa mắt nhìn về phía trước, thấy được rõ ràng ba người tu vi kém mình rất nhiều, còn lên thang muộn hơn, vậy mà đều đã vượt qua lão.

Ba người kia đúng là đám người Trần Nô Kiều.

“Đến cùng Huyết Sát Các kiếm đâu ra mầm tốt như vậy? Rõ ràng cùng một châu, Vô Tướng Thánh địa ta lại chưa phát hiện ra...”

Sở Nghịch nghiến răng nghiến lợi.

Không biết nếu lão biết được ngoại trừ Trần Nô Kiều, Phong Nguyệt Tuyết và Liễu Trì Vân đều đến từ hai châu Phúc Vân, Thiên Nguyên bị Vô Tướng Thánh địa lơ là thì sẽ cảm thấy thế nào.

“Không được! Còn tiếp tục như vậy thì khỏa xá lợi tử kia sớm hay muộn sẽ bị một trong ba kẻ kia lấy được.”

Lão lại nhìn về phía sau vài tầng, chính là đệ tử thiên tư cao nhất trong số các đệ tử chân truyền của Vô Tướng Thánh địa lão, Tề Trọng Sơn.

“Chỉ có thể nếm thử chiêu này.”

Lão lập tức truyền âm với Tề Trọng Sơn đang chậm rì rì leo tới:

“Lát nữa lão phu sẽ sử dụng Kiền Na Đại Pháp, chuyển linh khí còn lại trong cơ thể ta tới cơ thể ngươi, ngươi nhân cơ hội nhanh chóng leo lên, nhất định phải vượt qua ba người kia, hiểu chưa?”

Tề Trọng Sơn gật đầu, truyền âm trả lời: “Đệ tử hiểu được.”

“Tốt!”

“Thiên lượng vô cực, địa lượng chúng sinh, vạn vật sinh linh... Kiền Na Đại Pháp!”

Sở Nghịch đứng tại chỗ không tiến, một tay bấm quyết niệm chú. Linh khí nhè nhẹ theo một sợi tuyến nhỏ khó dùng mắt thường nhận ra từ người lão lao tới người Tề Trọng Sơn.