Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 296: Thu hoạch xá lợi tử




Không biết do có người cố ý an bài hay đều là trùng hợp. Ngay sau đó, người của Thánh địa khác cũng lục tục ra khỏi thông đạo.

Vài khắc sau, không chỉ sáu Thánh địa lớn đều có mặt đầy đủ, ngay cả trưởng lão và đệ tử các thể lực nhị phẩm cũng đều đến nơi. Ai nấy lông tóc vô thương.

Dạ Mệnh thấy vậy không nhịn được cau mày thầm nghĩ: 'Ta thật muốn xem Cửu Long Đại Đế này rốt cuộc muốn chơi trò khỉ gì.'

Có vẻ cảm thấy mọi người đã tới đông đủ, cả không gian to lớn chợt rung động.

“Đó là...”

“Mau nhìn, pho tượng có dị!”

“...”

Tiếng nói xôn xao không dứt.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía pho tượng, pho tượng vốn nghiêm mặt chợt nở nụ cười, ánh mắt cong cong kia khiến người đối diện sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.

Giọng nói kỳ ảo linh lung giống với lúc trước phát ra từ miệng pho tượng:

“Bần tăng pháp danh Thi Không, biết bản thân không thể đột phá, vì không cô phụ tiếc nuối, bần tăng đã ngưng tụ toàn bộ truyền thừa và tinh hoa tu vi cả đời vào viên xá lợi tử này, người hữu duyên tất được.”

Theo lời, một viên xá lợi tử ánh vàng rực rỡ bay vút khỏi pho tượng., lẳng lẳng lơ lửng giữa trời.

Xá lợi tử?

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía viên xá lợi tử kia. Có người thậm chí hô hấp trở nên dồn dập.

Dù sao khỏa xá lợi tử này chính là đại biểu cho truyền thừa Đế Cảnh và bảo vật đấy! Mức trân quý không thua gì một gốc bảo dược Đế giai.

Đặc biệt là các đệ tử tu Phật môn công pháp của Chính Viên Tự Bạch Vũ Thánh địa đều hừng hực nóng bỏng nhìn chằm chằm khỏa xá lợi tử màu vàng trên cao kia.

Có lẽ người của Thánh địa khác không hiểu biết lai lịch Cửu Long Đại Đế cho lắm, nhưng với đệ tử Chính Viên Tự thì thanh danh người này chẳng khác nào sấm bên tai.

Cửu Long Đại Đế, pháp danh Thi Không, đã từng là một tiểu tăng quét tước tàng thư các của một thế lực thất phẩm. Tình cờ may mắn được chí bảo Phật môn trong truyền thuyết - Bồ Đề Diệp nhận chủ, từ đó tu vi nhanh chóng tăng vọt, tu luyện không tới bảy trăm năm đã trở thành Cửu Long Đại Đế uy chấn một phương.

Bởi vì Cửu Long Đại Đế bình thường đều thích thuyết đạo cho chúng đệ tử cửa Phật, vậy nên trong mắt rất nhiều người tu Phật, Cửu Long Đại Đế chẳng khác nào Lạt Ma chốn phàm.

Mà khỏa xá lợi tử trước mắt nói không chừng có cất giấu chí bảo bồ đề diệp Đế giai, hoặc có lẽ là tin tức về bồ đề diệp cũng nên!

Dưới dụ hoặc lớn như vậy, sự tham lam nơi đáy lòng con người đều sẽ bị kích phát đến lớn nhất.

Rất nhanh, có người không thể duy trì bình tĩnh, chợt...

“Tư Đồ Phong, ngươi làm gì?”

Cùng với một tiếng gầm lên, một trưởng lão thế lực nhị phẩm không cưỡng lại được dụ hoặc lớn như vậy, nhún người bay lên muốn bắt lấy xá lợi tử trên cao.

Trưởng lão của Lục đại Thánh địa và các thế lực khác thấy vậy đều biến sắc mặt, đang định công kích vị Tư Đồ Phong kia thì biến cố phát sinh.

“Ha ha ha ha, truyền thừa Đế giai là của ta!”

Tư Đồ Phong trừng lớn hai mắt, tay phải run rẩy vươn về phía xá lợi tử. Nhưng ảo tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Xá lợi tử nhẹ nhàng rung lên, một luồng khí tức khổng lồ tản ra, Tư Đồ Phong bất ngờ không kịp phòng trực tiếp bị luồng khí tức mạnh mẽ này nện thẳng xuống!

Rầm!

Tư Đồ Phong bị một chiêu này đánh văng tới một mặt vách tường, ngất xỉu.

Cũng nhờ thế, mọi người đều ý thức được khỏa xá lợi tử này không phải ai muốn lấy là có thể lấy được. Đang lúc đám người mắt to trừng mắt nhỏ hoặc tự hỏi phương pháp thì tiếng Cửu Long Đại Đế lại vang lên.

“Muốn trở thành người hữu duyên, còn thỉnh chư vị thi triển năng lực của mình, vượt qua chín chín tám mươi mốt bậc thềm trước đã.”

Tiếng nói vừa dứt, lấy xá lợi tử làm đỉnh, từng tầng bậc thang màu vàng dần ngưng tụ từ trên xuống dưới, chỉ lát sau đã hoàn toàn ngưng thật.

Dạ Mệnh tập trung nhìn kỹ, phát hiện cầu thang có tổng cộng chín chín tám mươi mốt thềm.

“Rốt cuộc Cửu Long Đại Đế muốn bày trò gì?”

Dạ Mệnh lầm bầm.

Lúc này, một vị trưởng lão của Vô Tướng thánh dẫn đầu nhích người. Ông ta bước lên bậc thang thứ nhất, sau đó bắt đầu chậm rãi tiến lên.

Thấy trưởng lão Vô Tướng Thánh địa không gặp trở ngại, những người còn lại cũng vội vàng tiến lên, sợ chậm một bước truyền thừa sẽ rơi vào tay người khác.

Dạ Mệnh quay đầu nhìn về phía những người theo sau.

“Ai muốn thử đều có thể đi.”

“Vâng.”

Liễu Trì Vân dẫn đầu đi tới.

Thấy vậy, Phong Nguyệt Tuyết và Trần Nô Kiều thương lượng một chút, chuẩn bị cùng nhau tiến lên thử xem.

Về phần các sát thủ còn lại đều án binh bất động, đứng chờ tại chỗ.

“Bích Cơ, ngươi không đi sao?”

Dạ Mệnh hơi kinh ngạc nhìn Bích Cơ.

Hắn còn cho rằng Bích Cơ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Bích Cơ lắc đầu.

“Truyền thừa thì không tất yếu, thuộc hạ đã có truyền thừa của nữ đế đại nhân, không cần cái khác.”