Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 295: Thuyết đạo




Lại phối hợp với đám bồ đoàn Thiên giai hạ phẩm này, nghe một hồi có thể sớm đột phá tu vi cũng không lạ.

“Các chủ đại nhân không thử sao? Cơ duyên như vậy người khác có cầu cũng cầu không đến.”

Bách Lý Thiên Cơ cười nhìn Dạ Mệnh.

Dạ Mệnh quay đầu nhìn, đám người Trần Nô Kiều đều biết hàng, ngay khi pho tượng bắt đầu nói chuyện đã lập tức ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tập trung nghe đạo.

“Ta thì thôi đi.”

Dạ Mệnh lắc lắc đầu.

Thiên phú như hắn có nghe mười năm tám năm cũng không đột phá nổi. Vẫn là thành thật chờ Hệ Thống cung cấp Thái Hư Kinh là tốt rồi.

“Còn ngươi? Sao ngươi không nghe? Tuy Cửu Long Đại Đế không phải Đại Đế chân chính, nhưng ít ra cũng là nửa bước Đế Cảnh, ngươi nghe xong cũng có lợi vô hại chứ?”

Ngay cả Bích Cơ Thánh Cảnh Cửu trọng thiên cũng đã nhập định nghe thuyết đạo. Vậy nên Dạ Mệnh mới khó hiểu vì sao Bách Lý Thiên Cơ không làm như vậy.

Chẳng sợ chỉ có thể tăng lên một chút tu vi thôi, với Thánh Cảnh mà nói cũng là một bước tiến lớn rồi.

Bách Lý Thiên Cơ bật cười: “Bần đạo cũng không cần, bần đạo nghe nhiều mấy lời này của Phật môn sẽ mọc kén trong tai mất.”

Thời gian thuyết đạo kéo dài hơn một khắc.

“... A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.”

Tiếng cuối cùng vừa dứt, pho tượng Cửu Long Đại Đế cũng im lặng trở lại, đồng thời, đám người Phong Nguyệt Tuyết đều lục tục tỉnh dậy.

“Ồ?” Dạ Mệnh nhướng mày, nhìn về phía Liễu Trì Vân.

Chỉ thấy Liễu Trì Vân ngồi xếp bằng hơi nhăn chặt mày, sau đó chợt mở choàng mắt ra, đáy mắt ánh lên chút ánh vàng rồi biến mất.

Linh khí mỏng manh từ cơ thể hắn dật tán. Liễu Trì Vân phá cảnh!

Từ Dưỡng Thần Cảnh Cửu trọng thiên thành công bước chân vào Động Phủ Cảnh Nhất trọng thiên!

“Ta... đột phá rồi?”

Liễu Trì Vân bình ổn linh khí tán loạn khắp tứ chi bách hài. Thở dài một hơi, thong thả đứng dậy.

Hắn nhìn hai tay của mình, đáy mắt tràn đầy không dám tin.

“Không tồi. Với thiên phú của ngươi, chắc rằng trong vòng trăm năm cũng thoải mái bước vào Thánh Cảnh.”

Dạ Mệnh ở một bên khích lệ.

“Đại nhân quá khen, thiên phú của Trì Vân vẫn còn thua kém mọi người nhiều lắm.”

Liễu Trì Vân nghe vậy vội vàng ấp lễ với Dạ Mệnh, khiêm tốn đáp.

Dạ Mệnh cười mà không nói.

Xem ra Liễu Trì Vân không biết chút nào. Vừa rồi Dạ Mệnh có mở Thiên Nhân xem thử, mảnh khí vận màu vàng nhạt trên đỉnh đầu hắn ta đã sâu đậm hơn vài phần. Có nghĩa là hai lần này Liễu Trì Vân thu hoạch được cơ duyên đều không tầm thường.

Rất nhanh sau đó, đám người Trần Nô Kiều cũng lục tục tỉnh lại.

Không biết có người âm thầm quan sát hay nguyên nhân gì khác. Chờ đoàn người đều đã thức tỉnh, không gian bịt kín này chợt xuất hiện một thông đạo mới.

“Nếu đều tỉnh lại rồi, thì đi tiếp thôi.”

Dạ Mệnh đi đầu bước về phía thông đạo mới kia.

Thông đạo lần này rõ ràng dài lâu hơn hai thông đạo trước. Bởi vì lo lắng có cơ quan hoặc cấm chế nên Dạ Mệnh không dám đi quá nhanh.

Mọi người đi rồi gần một khắc. Cuối cùng mới thấy chút ánh sáng le lói.

'Sắp tới rồi.'

Dạ Mệnh thầm nghĩ, nhưng bước chân vẫn thong dong, không nhanh không chậm.

Trải qua hai không gian phía trước không chỉ khiến Dạ Mệnh thả lỏng cảnh giác, mà ngược lại đáy lòng càng thêm căng thẳng.

Những lăng mộ từng xuất hiện ở đại lục Tiên Huyền trước đây đều hung hiểm vô cùng. Từng có một tòa lăng mộ Đại Đế trực tiếp chôn vùi hai Thánh chủ của Bạch Á Thánh địa và Đại Hoang Thánh địa, khiến hai Thánh địa suýt phát sinh hỗn loạn.

Từng có một tòa lăng mộ Đại Đế trực tiếp chôn vùi hai Thánh chủ của Bạch Á Thánh địa và Đại Hoang Thánh địa, khiến hai Thánh địa suýt phát sinh hỗn loạn.

Ngoài ra, tuy rằng các Thánh chủ Thánh địa khác đều may mắn còn sống rời đi lăng mộ, nhưng đều chịu thương thế khác nhau, không người nào lông tóc vô thương.

Có thể thấy được lăng mộ Đại Đế hung hiểm đến nhường nào.

Ngược lại, lăng mộ Cửu Long Đại Đế này thoạt nhìn cứ như một cái nôi ấm áp vậy. Từ lúc đi vào đến giờ, ai cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Dạ Mệnh vừa nghĩ vừa bước khỏi thông đạo, mà hình ảnh trước mắt khiến hắn giật mình không thôi.

Đập vào mát là một pho tượng Cửu Long Đại Đế cực kì khổng lồ sừng sững giữa không gian. Pho tượng cao tới năm, sáu trăm trượng, đại khái phải lớn gấp sáu, bảy lần pho tượng trong điện vừa rồi.

Hơn nữa, gương mặt pho tượng Cửu Long Đại Đế trước mắt khác hẳn pho tượng trong điện kia. Pho tượng trong điện mỉm cười hiền lành, mà pho tượng này lại nghiêm nghị vô cùng. Một tay pho tượng chắp trước người, một tay nắm một chuỗi Phật châu to lớn.

Nhưng Dạ Mệnh lại rất nhanh bình tĩnh lại. Pho tượng này đúng là đồ sộ thật, nhưng còn kém xa trấn ngục ma các nhiều lắm.

“Ồ? Người của Thánh địa khác?”

Dạ Mệnh nhướng mày, nhìn về phía mấy người vừa đi ra khỏi thông đạo đối diện.

Nhìn trang phục thì có thể đoán được, hai đoàn người này chính là trưởng lão và đệ tử của Tiên Cung Thánh địa và Vô Tướng Thánh địa.