Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 293: Cửu Long Đại Đế




Ngay lúc hàng văn tự chữ Phạn này xuất hiện, một âm thanh vịnh tụng kỳ ảo lung linh, phảng phất có thể kinh sợ lòng người cũng vang lên:

“Vô minh duyên hành, hành duyên thức, thức duyên danh sắc, danh sắc duyên lục xử, lục xử duyên xúc, xúc duyên thụ, thụ duyên ái, ái duyên thủ...”

'Tiếng này là...'

Đáy lòng Dạ Mệnh thầm than, vô thức hơi nheo mắt theo tiếng nói, nghe khoảng hai, ba tức thì bất chợt giật mình...

Bởi trong đầu hắn chợt hiện ra một quyển kinh văn.

Trông có vẻ là một công pháp Phật môn phẩm giai không thấp.

“Vậy mà lại là truyền thừa...”

Dạ Mệnh quay đầu, phát hiện ba người Phong Nguyệt Tuyết đều có thể tiến vào trạng thái cảm ngộ. Ngoài ra, mười gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Địa Bán Thánh Cảnh hắn mang tới cũng nhắm hai mắt lại, đại khái là đều rơi vào hoàn cảnh huyền diệu khó giải thích như hắn ban nãy.

Dạ Mệnh dời mắt đi, thấy Bích Cơ cũng nhắm hai mắt lại, chẳng qua có một thanh phi kiếm màu xanh lướt vòng quanh thân nàng, tựa như vì nàng hộ pháp.

Bách Lý Thiên Cơ yên tĩnh nheo mắt, chậm rì rì quan sát hàng văn tự chữ Phạn màu vàng trên vách tường, tựa như nhận thấy ánh nhìn của Dạ Mệnh, ông ta từ từ xoay người lại.

Dạ Mệnh nhân cơ hội hỏi: “Sao ngươi không lắng nghe giọng nói kia?”

Bách Lý Thiên Cơ nghe hỏi thì cười khẽ, lắc đầu chắp tay đáp: “Các chủ đại nhân, công pháp bần đạo sở học không cho phép ta tu thêm công pháp khác, một khi tu luyện không chỉ khiến hai công pháp tương khắc xung đột, còn có khả năng ngã cảnh giới. Mất nhiều hơn được.”

Dạ Mệnh khoát tay áo, đã hiểu.

“Đúng rồi Các chủ đại nhân, bần đạo vừa chú ý tới một chuyện thú vị.” Bách Lý Thiên Cơ lại nói.

“Ngươi muốn nói đến Phạn văn này sao?”

Dạ Mệnh nhớ rõ vừa rồi Bách Lý Thiên Cơ không rời mắt khỏi Phạn văn trên vách đá chút nào nên phản xạ hỏi ra.

Bách Lý Thiên Cơ gật đầu: “Theo hiểu biết của ta với Phạn văn thượng cổ, Cửu Long Đại Đế này có vẻ chỉ là một ngụy Đế Cảnh, không phải Đại Đế chân chính.”

“Nói như thế nào?”

Nghe ông ta nói vậy, Dạ Mệnh lập tức hưng phấn lên.

“Nếu trên này ghi lại không giả thì tu vi của vị Cửu Long Đại Đế này chính xác là nửa bước Đế Cảnh, nhưng vào thời điểm đánh sâu vào Đế Cảnh lại thất thủ, kết quả là thân vẫn đạo tiêu.”

“Chẳng qua, chuyện khiến người ta cảm thấy thú vị là Cửu Long Đại Đế này trước khi tiến hành đánh sâu vào cảnh giới đã thành lập một Cửu Long tự ngay ngoài bí cảnh này, cũng ngã xuống tại đây. Tựa như sớm biết bản thân đột phá thất bại vậy.”

Bách Lý Thiên Cơ đâu giải thích cặn kẽ cho Dạ Mệnh nghe.

“Đúng là khiến người ta lưu ý.”

Dạ Mệnh lắc tay áo, đúng lúc này, cơ thể Phong Nguyệt Tuyết chợt bộc phát ra động tĩnh không nhỏ.

Từng sợi ánh sáng vàng từ đâu tới vòng quanh thân thể nàng ta, dần ngưng lại cùng một chỗ, cuối cùng biến thành một viên cầu to bằng ngón tay cái chui thẳng vào mi tâm nàng ta.

Vài chục tức sau đó, Phong Nguyệt Tuyết thong thả mở mắt.

“Vừa rồi là...”

“Đại khái là truyền thừa công pháp đi...”

Dạ Mệnh đáp.

Nghe được tiếng Dạ Mệnh. Phong Nguyệt Tuyết giật thót, vội vàng đứng dậy ấp tay với hắn.

“Không cần quá câu nệ.” Dạ Mệnh khoát tay áo.

Phong Nguyệt Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bẩm báo chi tiết với Dạ Mệnh: “Vừa rồi trong đầu ta xuất hiện ba bản công pháp, một quyển là 'Bất Động Minh Vương Tướng', một quyển là 'Lăng Nghiêm Kim Cương Chú', quyển cuối cùng là 'Cửu Chuyển Luân Thế Pháp'.”

Nghe Phong Nguyệt Tuyết một lần ngộ ra ba bản công pháp, ngoài mặt Dạ Mệnh không thể hiện cái gì, vẫn rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng lại gờn gợn quái dị.

Hắn gọi Hệ Thống: “Hệ Thống, hỏi ngươi một chuyện. Từ lúc ta đi vào thế giới này còn chưa tu luyện bao giờ. Có thể nói cho ta tư chất tu luyện của ta thế nào không?”

Hệ Thống nhanh chóng hồi phục: [Hồi ký chủ, tư chất tu luyện của ký chủ đứng tại tầng dưới chót của thế giới này, thuộc loại nỗ lực tu luyện cả đời cũng không thể đột phá một đại cảnh giới.]

Hệ Thống không chút lưu tình đưa ra đáp án.

Dạ Mệnh nghe vậy gương mặt cứng đờ, sau đó nội tâm cũng cứng ngắc nói: “Vậy... vậy à?”

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao ở đây nhiều người như vậy mà mình có thể tỉnh lại đầu tiên. Thì ra là tư chất quá kém cỏi!

Cứ như vậy lại trôi qua thêm vài khắc, mọi người lục tục tỉnh dậy, hiện trường chỉ còn một người cuối cùng còn đang nhập định, mà người này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Dạ Mệnh.

Không phải Trần Nô Kiều, cũng không phải Liễu Trì Vân mà là Kiếm Thị Bích Cơ tu vi Thánh Cảnh Cửu trọng thiên.

“Hệ Thống, tư chất tu luyện của Bích Cơ rất cao sao?”

Dạ Mệnh lại âm thầm gọi Hệ Thống ra hỏi.

Hệ Thống cũng đáp lại: [Hồi ký chủ, thiên phú của Bích Cơ ở Tiên Huyền đại lục này thuộc đỉnh của kim tự tháp, có thể sánh với thiên kiêu yêu nghiệt thật sự của Tiên Huyền đại lục vạn năm trước. Dù là thế giới cũ của nàng chăng nữa, nàng cũng là được Dao Trì nữ đế lựa chọn bồi dưỡng làm nữ đế tương lai.]

“Thì ra thiên phú của nàng cao như vậy.”

Dạ Mệnh chấn động trong lòng.