Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 292: Phạn âm thần bí




Nếu Dạ Mệnh muốn Huyết Sát Các độc chiếm lăng mộ... đừng nói là Lục đại Thánh địa, không chừng cả Tiên Huyền đại lục sẽ tiến vào giai đoạn sôi sục thảo phạt Huyết Sát Các.

“Nếu các vị đều đồng ý vậy thì đi thôi.”

Dạ Mệnh xoay người, dẫn đầu đi vào cửa lớn đã mở một nửa, người của Huyết Sát Các lập tức theo kịp.

Nhìn theo đám người Dạ Mệnh tiến vào, các trưởng lão mấy Thánh địa lớn đưa mắt nhìn nhau.

“Chư vị cảm thấy Đại Đế Huyết Sát Các kia nói đáng tin không?”

Có người không nhịn được hỏi ra tiếng.

“Thân là Đại Đế, không thể nào không tuân thủ thành tín cơ bản nhất đúng không? Trừ khi hắn điên rồi, vọng tưởng dùng Huyết Sát Các đối kháng với Lục đại Thánh địa chúng ta.”

Một người hơi cân nhắc rồi đáp.

“Nếu hắn thật muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, chúng ta cũng sẽ không để hắn sống dễ chịu.”

“Nói rất đúng, chúng ta đi thôi.”

Sau khi các trưởng lão Lục Đại Thánh địa lần lượt tiến vào, các thế lực nhị phẩm mới lục tục vào theo.

Đám người Dạ Mệnh đồng thời bước ra từ cùng một Truyền tống trận. Bốn phía trống trải vô cùng.

Tại giữa không gian to lớn này, bốn phương tám hướng chỉ có bốn trản đèn soi tỏ, những nơi khác đều âm u tăm tối, thoạt trông rất tĩnh mịch. Lại thêm không khí cổ quái khiến đám người cảm thấy như bị nhốt trong tòa địa lao nào đó.

“Có bốn đường ra.”

Dạ Mệnh nhìn quanh, phát hiện bốn phía đều có một lối đi tối đen như mực, sâu không thấy đáy, cũng không biết đi thông tới chỗ nào.

“Thế nào?” Dạ Mệnh truyền âm hỏi Bách Lý Thiên Cơ đứng cạnh.

Lần này hắn mang theo hai Thánh Cảnh là Bách Lý Thiên Cơ và Kiếm Thị Bích Cơ.

Lăng mộ Đại Đế ẩn tàng nguy cơ mãnh liệt, Bách Lý Thiên Cơ có thể suy tính cát hung, thậm chí chính là cao thủ dự thiên cơ, có thể phát huy tác dụng rất lớn.

“Bẩm Các chủ đại nhân, bần đạo đã suy tính qua, bốn thông đạo này đều có sinh cơ. Về phần cái nào nguy hiểm hơn hoặc cơ duyên lớn hơn... giữa lăng mộ này tựa hồ có một pháp bảo Tiên giai rất mạnh, có thể áp chế bần đạo tính toán, khiến bần đạo tính không ra.”

Bách Lý Thiên Cơ hơi lắc đầu.

Lúc này, Truyền tống trận sau lưng liên tục lóe ra hào quang. Người của Lục đại Thánh địa cũng đã ra tới.

“Thật trống trải...”

“Ôi...”

Khi đám người thấy Dạ Mệnh còn đứng đây thì mặt mũi đều cứng đờ. Khỉ thật, không ngờ vị Đại Đế Huyết Sát Các này cũng truyền tống đến cùng một chỗ với bọn họ.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, bầu không khí lâm vào giằng co.

Dù sao cũng là đứng chung một chỗ với một vị Đại Đế không rõ tính tình, chỉ cần là người thì đều bất an cả thôi.

Nhưng bọn họ không biết là Dạ Mệnh vốn cũng không để ý tới bọn họ, càng lười chú ý xem bọn họ đang nghĩ những gì.

Cuối cùng, hắn lựa chọn thông đạo trước mặt.

“Vậy đi nơi này đi.”

Dạ Mệnh vừa quyết định, một chúng sát thủ Huyết Sát Các cũng lập tức theo kịp bước chân hắn.

Đám người còn lại nhìn theo Huyết Sát Các càng đi càng xa thì mắt to trừng mắt nhỏ tại chỗ: “Làm sao bây giờ? Chúng ta theo sau sao?”

Có người hỏi.

Dù sao Đế Cảnh chính là Đế Cảnh, ánh mắt và thực lực viễn siêu hơn Thánh Cảnh bọn họ quá nhiều. Nếu Dạ Mệnh đã chọn con đường này chứng tỏ nơi đó chính là nơi an toàn nhất trong bốn con đường.

“Chúng đệ tử Vô Tướng Thánh địa theo lão phu đi.”

Một vị Thánh Cảnh Vô Tướng Thánh địa đi đầu về phía lối vào đối diện, hoàn toàn ngược hướng với đám người Dạ Mệnh.

Đám người còn lại thấy thế cũng bắt đầu lựa chọn.

Cùng lúc đó, bên phía Dạ Mệnh, Bách Lý Thiên Cơ thi triển một ít tiểu pháp thuật, hình thành một luồng ánh sáng lập lòe bao quanh mọi người như đom đóm. Ánh sáng màu xanh ngọc chiếu sáng toàn bộ thông đạo tối đen, vài điểm sáng nhè nhẹ bay về phía trước.

Làm vậy không chỉ chiếu sáng đường đi, còn thăm dò xem có nguy hiểm hay không. Đoàn người đi khoảng ba, bốn khắc mới rốt cuộc rời khỏi lối đi âm u kia, bước vào mảnh thiên địa khác hẳn.

Ánh kim quang vàng rực rỡ chiếu sáng ngời ánh mắt mọi người, khác hẳn với những nơi trước đó.

Lúc này, bầu trời nơi bọn họ đứng cứ như được khảm đầy dạ minh châu vậy, tựa như mặt trời xua tan hắc ám.

Chẳng qua thứ hấp dẫn sự chú ý của Dạ Mệnh không phải thứ này, hắn nhìn quanh một vòng, hai bên trái phải đều có một hồ nhỏ, giữa hồ là một đóa sen vàng tĩnh lặng nằm trên mặt nước.

'Mỗi đóa này ít nhất đều là bảo dược cấp Thiên giai đi.' Dạ Mệnh âm thầm nghẹn họng trân trối.

Tu vị thật sự của hắn mới đạt tới thông thiên cảnh Cửu trọng thiên mà thôi, nhưng phân biệt bảo dược thì Thông Thiên Cảnh là đủ rồi.

“Đây là...”

Phong Nguyệt Tuyết bên cạnh kinh ngạc ra tiếng, hấp dẫn sự chú ý của đám người Dạ Mệnh. Bọn họ nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, phát hiện trên vách tường xám xịt màu đất bên cạnh bất chợt hiện lên một hàng văn tự chữ Phạn màu vàng.