Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 291: Giận mà không dám nói




Về phần vì sao phải phái ra nhiều sát thủ tu vi cao như vậy. Ngại quá, tu vi hắn hiện tại mới đạt tới Thông Thiên Cảnh Cửu trọng thiên mà thôi, ngay cả Bán Thánh còn không phải, bảo hắn một mình đến lăng mộ Đại Đế chẳng phải đi tìm chết sao?

“Nói cho cùng vẫn cần hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh của Hệ Thống nữa nha.”

Dạ Mệnh thầm nghĩ trong lòng.

Trước đó không lâu, giao diện Hệ Thống của hắn lại nhảy ra một nhiệm vụ chi nhánh mới.

[Nhiệm vụ chi nhánh giới hạn thời gian: Thỉnh ký chủ tiến vào lăng mộ Đại Đế, đoạt được xá lợi tử Cửu Long Đại Đế. Thời gian giới hạn ba mươi sáu ngày.]

[Phần thưởng: Mười miểu Đại Đế lực: 1, hắc bào chữ Thiên: 1, pháp bảo Tiên giai cực phẩm: 1, bảo dược Tiên giai cực phẩm: 1, công pháp Tiên giai cực phẩm: 1]

Lúc trước hắn đã hỏi qua Hệ Thống, không hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh có trừng phạt gì không? Hệ Thống đáp lại chính xác rằng không có.

Nhưng không có cách nào, ai khiến phần thưởng nhiệm vụ chi nhánh hạn thời gian này thơm vậy đây?

Trở lại hiện thực.

Trước mặt đám người Dạ Mệnh chính là một tòa cổng lớn sừng sững xuất hiện ngay sau khi kim quang hiện ra. Cổng lớn như ẩn như hiện, như linh hồn vậy.

Dạ Mệnh đặt mật thược vào lỗ hổng cổng lớn, cánh cổng lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Sau đó... cảnh cổng hư ảo chợt ngưng thật.

Cùng lúc đó, kim quang chói mắt tận trời kia lập tức tiêu tán.

Thời gian dần trôi qua, khoảng mười tức sau vang lên một tiếng 'rắc' nhỏ.

Cảnh cửa phong bế đã lâu chậm rãi rộng mở.

Một khe sâu tối đen không thấy đáy thong thả hiện ra giữa cánh cửa rộng lớn, cùng với đó...

Uy áp Đại Đế rợn cả người từ khe cửa điên cuồng tràn ra.

Trong nháy mắt, pháp bảo Tiên giai hạ phẩm Dạ Mệnh mặc trên người lập tức lóe sáng, trực tiếp cản trở uy áp kia.

Đám người Trần Nô Kiều vừa hô hấp dồn dập, mặt trướng đỏ bừng vì uy áp Đại Đế chợt cảm thấy uy áp biến mất.

Trần Nô Kiều đương nhiên nhận thấy là Dạ Mệnh ra tay. Trong lòng không khỏi sợ hãi than, không hổ là Đế Cảnh trong truyền thuyết, có thể nháy mắt đón đỡ uy áp tu vi cường đại như vậy.

Nàng đương nhiên không biết toàn bộ đều là công lao bộ pháp bảo Dạ Mệnh mặc trên người.

Cùng với cửa lớn rộng mở, không ít thế lực đều đã có mặt.

Đặc biệt là phần đông thế lực bản thổ tây lâm phật châu.

“Có người còn đến trước cả chúng ta cơ à?”

Có người thấy đoàn người Dạ Mệnh bên dưới thì giật mình.

Chợt, Dạ Mệnh chậm rãi xoay người lại.

Có người thấy rõ gương mặt Dạ Mệnh thì mặt lập tức tái mét, thậm chí không nhịn được thốt lên kinh hãi:

“Là vị Đại Đế của Huyết Sát Các!”

“Chính là gương mặt trên bức họa kia, thật sự là vị Đại Đế không biết tên đối đầu với Luân Ngôn Đại Đế trên Thiên Nhân đảo!”

“Ông trời ạ, không ngờ có ngày ta có thể thấy được một vị Đại Đế.”

Trong lúc mọi người nhỏ giọng nghị luận, có người phản ứng nhanh nhạy đã chắp tay với Dạ Mệnh: “Mộc Trần, Phó môn chủ Lục Tự Môn của Phiêu Miểu Châu bái kiến Đại Đế các hạ!”

Lời vừa ra, rất nhiều tu luyện giả xung quanh đều noi theo, vội vàng chắp tay làm lễ với Dạ Mệnh.

Dạ Mệnh bên cạnh nghe vậy cũng không thể hiện ra gì khác thường, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Chờ người của toàn bộ Lục đại Thánh địa và thế lực các châu khác đến đông đủ, thấy Dạ Mệnh đứng trước cửa vào đều tái mặt!

Đây không phải chính là Đại Đế của Huyết Sát Các từng dễ dàng giải quyết một Thánh Cảnh trên Thiên Nhân đảo đấy sao?

Không ngờ vừa khéo, lại đụng phải ở đây.

Đặc biệt, lần này xen lẫn giữa rất nhiều thế lực các châu khác cũng có trưởng lão Lôi Đình Môn và các đệ tử. Mặt trưởng lão Lôi Đình Môn tái nhợt ngay tại trận, vội vàng tránh xa trong chỗ tối, sợ Dạ Mệnh chú ý tới trang phục Lôi Đình Môn của mình sẽ rơi vào cùng kết cục với trưởng lão Liệt Hốt Xế.

“Nên tới thì đều đã tới đủ, vậy bổn tọa để lời tại đây. Ai dám ra tay trong phạm vi trăm dặm khu vực bên ngoài, cho dù chỉ động tới một cái cây, ngọn cỏ thì không cần biết người đó là ai, bổn tọa sẽ khiến hắn biết cái gì gọi là vạn kiếp bất phục.”

Dạ Mệnh thong thả ung dung nói.

Nhưng sát khí trong lời nói không hề che giấu, thậm chí ngùn ngụt ngất trời.

Không ít người nghe xong lời này, trong lòng không vui cũng chỉ có thể nghẹn. Bọn họ cũng không ngốc, dù sao vị này chính là đại năng Đế Cảnh!

Đối phương hơi động ý niệm là có thể quyết định sinh tử tất cả mọi người ở đây rồi.

Dạ Mệnh nói xong, hiện trường rất an tĩnh. Cho dù là người của Lục đại Thánh địa cũng không có bất kỳ bất mãn hoặc kháng nghị cái gì. Không, thay vì nói không có thì phải là giận mà không dám phát.

“Không biết lần này Đại Đế các hạ có ý tứ gì với lăng mộ lần này?”

Một vị trưởng lão của Đại Hoang Thánh địa trầm giọng hỏi.

“Yên tâm. Ai cũng có thể tiến vào lăng mộ, sau khi tiến vào, bổn tọa cũng sẽ không cướp đoạt bảo vật chư vị đã nắm trong tay.”

Dạ Mệnh nói vậy khiến đáy lòng trưởng lão thoáng an tâm.