Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 289: Lăng mộ Đại Đế




Dưới áp lực khủng bố như vậy, khóe miệng Văn Tụ đã rỉ máu. Hắn mở pháp bảo không gian tùy thân, lấy ra một gốc bảo dược.

Toàn thân bảo dược màu sắc rực rỡ, mặt ngoài nhè nhẹ lưu chuyển thần quang. Ánh màu rực rỡ.

“Đây là Vạn Tòng Hoa, một gốc bảo dược Thánh giai cực phẩm, coi như lễ bồi tội của ta, được chứ?”

Văn Tụ miễn cưỡng nói.

Long Vũ nghe vậy cười lạnh: “Ngươi cảm thấy phân thân có tới bảy phách cùng túc này của mình quan trọng hay gốc bảo dược Thánh giai cực phẩm trên tay ngươi quan trọng đây?”

“Ngươi!” Văn Tụ đầu tiên là nổi giận, sau đó thở dài một hơi.

“Được... ta hiểu rồi.”

Hắn lại lấy một pháp bảo Thánh giai thượng phẩm tương tự cái chai.

Ai biết Long Vũ vẫn lắc đầu: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Các hạ, ngươi và ta đều là yêu tộc, ngươi xác định muốn xé rách da mặt như vậy sao?”

Văn Tụ có giỏi nhẫn nhịn đến đâu chăng nữa cũng trầm giọng nói.

“Đều là yêu tộc? Ngươi cảm thấy mình xứng so sánh với ngô sao?”

Long Vũ phóng thích tu vi.

“Thánh... Thánh Cảnh Cửu trọng thiên? !”

Văn Tụ cảm thấy trọng lực trên vai chợt trầm xuống, đáy lòng thoáng chốc rơi vào đáy cốc.

Vốn hắn ta còn cho rằng tu vi Long Vũ cùng lắm là Thất, Bát trọng thiên gì đó thôi. Không ngờ lại là Cửu trọng thiên.

Thấy áp lực trên người Long Vũ tản ra ngày càng mạnh mẽ, yêu khí trong phân thân Văn Tụ bắt đầu tán loạn, sắp xuất hiện vấn đề. Hắn chỉ có thể nhịn đau lấy máu.

Văn Tụ vươn tay phải, miễn cưỡng lấy thêm một gốc bảo dược Thánh giai hạ phẩm ra: “Ta chỉ có bằng này.”

Long Vũ thu uy áp: “Ngươi có thể đi rồi, đi thong thả không tiễn.”

Sau khi uy áp rút đi, Văn Tụ chậm rãi đứng dậy, sắc mặt còn hơi trướng đỏ.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Long Vũ: “Hy vọng các hạ và quý các có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”

Sau đó thân hình hắn biến mất khỏi đại điện.

Văn Tụ rời khỏi Trấn Ngục Ma các, quay đầu lại nhìn hư không khôi phục bình thường, xoay người hóa thành một luồng ánh sáng đỏ lao vút đi.

Bên kia.

“Long Vũ bái kiến Các chủ đại nhân.”

Long Vũ quỳ một gối trước mặt Dạ Mệnh vừa bất ngờ xuất hiện.

“Ừ, làm rất khá.”

Dạ Mệnh gật đầu.

Thật ra vừa rồi nhất cử nhất động trong điện đều lọt vào mắt Dạ Mệnh.

“Các chủ đại nhân, ngài cảm thấy lăng mộ yêu tộc kia nhắc đến là thật hay giả? Liệu có phải bẫy rập không?”

Long Vũ nghi hoặc.

“Bẫy rập thì không hẳn, xem Văn Tụ kia thật sự giống tới cầu người làm việc.”

“Tin về lăng mộ có tới tám phần là thật, chẳng qua không thể lơ là.”

Dạ Mệnh nhìn về phía Long Vũ:

“Một tháng sau ta sẽ tới lăng mộ kia xem thử. Đến lúc ấy phải giao trọng trách trấn thủ trấn ngục ma các cho ngươi.”

“Vâng. Long Vũ nhất định không phụ giao phó của Các chủ đại nhân.”

Hoang Mạc đại lục.

Hồn Văn Tụ vừa về tới bản thể, người lập tức tỉnh lại. Hắn từ từ đứng lên, trong mắt lộ rõ tia sáng sắc lạnh.

“Đúng là xem thường Huyết Sát Các rồi, không ngờ còn có cả Long tộc!”

Nhớ tới Long Vũ một thân tu vi Thánh Cảnh Cửu trọng thiên và lực lượng nghiền áp đến từ huyết mạch Chân Long cao đẳng kia, đáy lòng Văn Tụ vô thức kinh hoảng.

Hắn lắc đầu lẩm bẩm: “Nhưng ta cũng đã nghĩ ra biện pháp rồi.”

Trong đầu hắn đã hình thành hai cách hành động.

Một là Huyết Sát Các tin lời hắn, hợp tác với chúng yêu tộc.

Thứ hai đương nhiên là cuối cùng đối phương từ chối.

Hắn thầm cười mỉa trong lòng.

Hai gốc bảo dược, một kiện pháp bảo và một tin tức vô giá của hắn cũng không phải bánh có nhân trên trời rơi xuống. Chỉ cần Huyết Sát Các dám nuốt lời, hắn có vô vàn phương pháp khiến Huyết Sát Các rơi vào tình thế bốn bề thọ địch!

Một tháng nhanh chóng trôi qua.

Hôm nay đã định là một ngày không bình tĩnh.

Bách Hoa Châu tại Tây Lâm Phật Châu.

Một thế lực tên là Cửu Long Tự nằm tại nơi này.

Có hai tiểu sa di đang quét tước lá rụng trên thềm đá trộm bàn tán.

“Này, ngươi nói những người mấy hôm trước đến tìm phương trượng là người nào?”

“Ta thấy người nào cũng linh mẫn vô cùng, ít nhất cũng là tu vi Động Linh Cảnh trở lên.”

“Hơn nữa bọn họ vào lâu như vậy, phương trượng cũng mấy ngày không đi ra, chắc không phải...”

Tiểu sa di bên cạnh vội lấy tay bịt miệng hắn.

“Suỵt!”

“Ngươi làm gì thế.”

“Cẩn thận các sư huynh nghe thấy. Nếu để các huynh ấy nghe được ngươi lại nói bậy nói bạ thì lần này không phải chuyện mười đại bản là xong đâu.”

“Lần trước ta bị đánh, đến giờ mông còn đau đây này.”

“Thôi đi, nhìn bộ dáng này của ngươi xem. Ai khiến ngươi không nghiêm túc tu luyện. Ta cũng đã tới Uẩn Linh Cảnh trung kỳ rồi, chút vết thương ở mông như vậy đã lành từ lâu.”

Sa di kia đáp.

Vừa nói xong, một bàn tay ở đâu ra bất ngờ đánh vào mông hắn.

“Ái da! Đau chết đi được, ngươi làm gì thế hả!”

“Ngươi giả vờ tiếp đi, không phải ngươi cũng đau đấy sao?”

“Ngươi...”

Còn chưa nói xong, sau núi Cửu Long Tự chợt dâng lên một quầng sáng vàng tận trời.

Ánh sáng này xông tận mây xanh, lấp loáng tựa Ngũ trảo Kim Long đón gó mà lên, dị tượng lớn vô cùng.