Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 287: Giao dịch




Thiên hạ không có giao dịch nào không thể đàm phán.

Văn Tụ đang chuẩn bị sử dụng cách khác lẻn vào nơi này thì chợt nhướng mày.

Bởi lá chắn như ẩn như hiện trước mặt hắn bắt đầu dần hư hóa, sau đó hình thành một lối vào.

“Đây là...”

Một luồng uy áp cường đại ập thẳng vào mặt.

“Thánh Cảnh!”

Văn Tụ cực kỳ mẫn cảm với Thánh Cảnh, hắn khẽ nheo mắt lại.

Một lão giả mặc áo bào màu vàng nhạt dẫm thanh vân xuất hiện trước mặt Văn Tụ.

“Không biết yêu tộc các hạ đến lãnh địa Huyết Sát Các ta có việc gì?” Bách Lý Thiên Cơ nhìn Văn Tụ.

Ngay khi vừa thấy Văn Tụ, Bách Lý Thiên Cơ đã có thể xác định người này là yêu tộc, chỉ là phương pháp ngụy trang cực kỳ cao minh thôi.

Nếu không phải ông có chút thành tựu với Toán Pháp thì có lẽ đã bị đối phương qua mắt rồi.

Văn Tụ nghe vậy thì đầu tiên là giật mình cảnh giác, sau đó cười khổ. Xem ra đã bị nhìn thấu.

Chỉ là hắn tương đối tò mò sao tu sĩ nhân tộc mới có tu vi Thánh Cảnh Ngũ trọng thiên này lại có thể nhận ra ngụy trang của hắn? Dù cơ thể không phải chân thật, phương pháp che giấu cũng không dám nhận là không chút sơ hở. Nhưng Thánh Cảnh bình thường chắc chắn không thể nhìn ra được.

Đáy lòng kìm nén nghi hoặc, Văn Tụ cực kỳ khách khí chắp tay với Bách Lý Thiên Cơ:

“Tại hạ Văn Tụ, đến từ bộ tộc Văn Nhân thuộc yêu tộc.”

“Lần này đến không báo trước đúng là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, tại hạ xin nhận lỗi trước.”

“Lần này tại hạ đến là muốn bàn một giao dịch với quý Các chủ.”

“Nghe đồn quý các không cần biết người ủy thác là ai, chỉ cần cho giá hài lòng thì đếu sẽ tiếp nhận. Không biết có đúng không?”

Văn Tụ bổ sung một câu.

Bách Lý Thiên Cơ nghe vậy thì cười khẽ: “Nếu tới đàm giao dịch thì chính là khách quý rồi. Thỉnh yêu tộc các hạ theo bần đạo vào đi thôi.”

Văn Tụ gật đầu.

Cứ như vậy, Văn Tụ theo Bách Lý Thiên Cơ tiến vào.

Bách Lý Thiên Cơ nắm sát thủ lệnh bên hông, thầm niệm pháp quyết.

Từ sát thủ lệnh bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, tiến thẳng vào giữa hư không, sau đó từ điểm đỏ này gợn ra từng tầng sóng.

Bách Lý Thiên Cơ bước thẳng vào.

“Thế mà trực tiếp dẫn ta đi bí cảnh...”

Văn Tụ đứng cạnh thấy vậy thì âm thầm kinh ngạc.

Huyết Sát Các không sợ mình vào tới bí cảnh sẽ lưu thứ gì lại bí cảnh hay sao? Cứ yên tâm lớn mật dẫn người lạ vào nơi cơ mật như bí cảnh vậy à?

Chẳng qua... kinh ngạc thì kinh ngạc.

Văn Tụ vẫn nhanh chân theo tới.

Vừa tiến vào Trấn Ngục Ma các.

Giống với rất nhiều người trước đó, Văn Tụ lập tức bị tòa lầu các cao ngất, sừng sững như chọc thủng bầu trời kia khiến cho rung động. Trên thực tế, thứ khiến Văn Tụ khiếp sợ không chỉ có lầu các hùng vĩ hay là cao lớn.

Chủ yếu khiến hắn than thở là phù văn trận pháp được khắc bên ngoài. Trận pháp đó làm cho hắn giật mình không thôi.

“Rốt cuộc phải hao phí bao nhiêu tài nguyên mới có thể khắc ra nhiều phù văn trận pháp như vậy ngoài một tòa tháp khổng lồ chứ!”

Hắn dám khẳng định, nếu hắn thật sự xâm nhập nơi này, trong tình huống không có ngoại lực giúp đỡ thì không tới một khắc, có lẽ chưa đến mười tức đã ngỏm rồi.

Lúc này, trong mắt Văn Tụ mà nói, tòa đình đài thần bí tối đen như mực này chính là một tòa thành lũy sắt thép ngay giữa bí cảnh. Không, gọi nó là vũ khí chiến tranh cũng không đủ!

“Không ngờ chuyến đi này thu hoạch vượt ngoài tưởng tượng của ta.”

Sau lưng Văn Tụ đã chảy ròng mồ hôi lạnh.

Lúc này hắn khó có thể tưởng được, ba chữ Huyết Sát Các rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu năng lượng.

“Chúng ta trực tiếp tới tầng hai mươi đi, không cần đi đường này.”

Bách Lý Thiên Cơ liếc nhìn Văn Tụ. Nhẹ nhàng nâng tay phải.

Một lối vào xuất hiện giữa hư không.

Dưới ánh mắt ý bảo của Bách Lý Thiên Cơ, Văn Tụ đi trước vào lối thông kia, sau đó Bách Lý Thiên Cơ cũng tiến vào.

Văn Tụ vừa bước ra đã nhìn quanh bốn phía.

Hắn phát hiện mình vừa bước vào trong một cung điện vô cùng tráng lệ.

Mãi đến khi tầm mắt hắn rơi xuống một nam tử tuấn mỹ cao gầy, làn da trắng nõn.

Long Vũ ngồi tại ngai vàng trên cao, đôi mắt lạnh lùng uy nghiêm lẳng lặng nhìn nhóc con cũng thuộc dòng dõi yêu tộc như mình trước mặt.

Văn Tụ vừa thấy Long Vũ, trái tim lập tức nảy lên điên cuồng chưa từng thấy.

Bách Lý Thiên Cơ vừa xuất hiện sau lưng Văn Tụ đã nói: “Yêu tộc các hạ, ngươi cứ thương lượng với hắn đi. Bần đạo còn có việc, đi trước một bước, chúc ngươi may mắn.”

Gương mặt già nua của Bách Lý Thiên Cơ hiện ra chút ý cười. Ông ta xoay người rời đi.

Văn Tụ lên tiếng trước: “Tại hạ Văn Tụ, đến từ bộ tộc Văn Nhân của yêu tộc. Xin hỏi các hạ chính là Các chủ Huyết Sát Các sao?”

Long Vũ chống tay lên má, giọng nói đầy từ tính.

“Không phải.”

Văn Tụ thoáng nhíu mày.

“Lần này ta chủ yếu muốn đàm một giao dịch với quý các, vậy nên ta cảm thấy vẫn là thương thảo với quý Các chủ thì hơn.”

“Không cần. Các chủ đại nhân ra ngoài, ngươi có chuyện gì nói với ta là được.”