Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 275: Thánh tử Tào Thường




“Tỷ võ bắt đầu.”

Khi giọng nói vừa cất lên thì cảnh tượng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người xuất hiện.

“Quả nhiên!” Chân mày Dạ Mệnh khẽ chau lại.

Đúng như dự đoán, Tào Thường này quả nhiên là một tên Động Phủ Cảnh, hơn nữa không chỉ đến nhất trọng thiên mà là Động Phủ Cảnh nhị trọng thiên!

“Không hổ danh là thánh tử của Vô Tướng thánh địa, chỉ ở tuổi này mà đạt tới Động Phủ Cảnh, tốc độ tu luyện nhanh như vậy có thể nói là yêu nghiệt cũng được.”

“Có thể ghi vào sử sách luôn đấy.”

Ngoài ra, những thánh địa khác thấy được thực lực của Tào Thường thì cũng giật mình.

“Ta cuối cùng đã hiểu vì sao Vô Tướng thánh địa lại lập một đệ tử chân truyền mới hai mươi tuổi thành thánh tử, nếu có thể duy trì tốc độ tu luyện cỡ này thì sợ rằng sẽ tạo ra một kỷ lục mới đó.”

Phó thánh chủ Đại Hoang thánh địa là Hạ Kinh Phú cũng tự mình lẩm bẩm.

“Tiên Huyền đại lục từ đó đến nay vẫn chưa có tu sĩ nào thành thánh trong vòng một trăm năm, thánh tử này của Vô Tướng thánh địa không chừng sẽ phá vỡ được kỷ lục đó.”

Thục Ôn Thư vuốt râu.

“Đúng là rất mạnh! Không hổ là thánh tử của Vô Tướng thánh địa!”

Cho dù là Liễu Trì Vân thì giờ phút này phải đối mặt uy thế trấn áp này cũng khiến trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ.

“Kim mộc thủy hỏa thổ, khởi động Ngũ Hành trận!”

Tào Thường lấy tay làm kiếm, khẽ quát một tiếng.

Lấy hắn ta làm trung tâm, dưới chân mở ra một tòa Ngũ Hành đại trận. Phạm vi của đại trận này bao lấy toàn bộ đài tỷ võ.

“Ngũ thú nghe ta hiệu triệu, hiện!”

Chỉ thấy năm hướng kim mộc thủy hỏa thổ hiện ra hư ảnh của yêu thú. Đó là Kỳ Lân, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thanh Long. Mặc dù hư ảnh của năm yêu thú không phải là thực thể, nhưng uy áp tản ra cũng đủ để chấn nhiếp ba hồn bảy vía của người ta.

Nói cho cùng thì cũng là ngũ tôn yêu thú đứng đầu yêu tộc cổ, là Yêu Tộc Đại Đế tiếng tăm lừng lẫy. Dù chỉ là một hư ảnh thì uy áp đó cũng đủ để người thường cảm thấy khó thở.

“Đúng là lực áp bức cường đại.”

“Cho dù là dùng hết toàn lực để vận chuyển Luyện Ma Thần Khu ra chống đỡ cũng có loại cảm giác lảo đảo muốn ngã.” Liễu Trì Vân thầm nói.

Lúc này hư ảnh của ngũ tôn thánh thú đã giáp công đến bao vây từ năm hướng khác nhau.

“Kiếm Thiểm Phá Minh!”

Liễu Trì Vân cầm lấy pháp bảo Thiên giai hạ phẩm của Huyết Sát Các cấp cho, thân kiếm thương khung. Nồng nặc kiếm ý vung ra theo thân kiếm!

Một đạo kiếm quang chém ra ngay sau đó, đường kiếm ác liệt giống như tinh hà từ trên trời rủ xuống vậy. Có điều tiếc là đạo kiếm quang đó rơi đến hư ảnh của thánh thú cũng chỉ khiến hư ảnh đó chấn động nhẹ một cái rồi thôi.

Hư ảnh lung lay vài cái rồi lại khôi phục như bình thường, tiếp tục chạy như bay về hướng Liễu Trì Vân.

Giờ phút này Liễu Trì Vân như bị bao vây bốn phía vậy.

“Ta đương nhiên biết tên thiếu niên kia của Huyết Sát Các có thiên phú xuất sắc, chỉ tiếc là gặp phải người yêu nghiệt hơn hắn gấp trăm ngàn lần.”

Một người không nhịn được mà cảm thán.

“Đúng vậy.”

“Nếu như ta đoán không lầm thì đạo kỹ mà Tào Thường thi triển là một trong năm thánh quyết của tam môn công pháp trấn phái trong Vô Tướng thánh địa.”

“Tuổi còn trẻ mà đã có thể nắm giữ một môn công pháp bán Đế cấp, đúng là tiền đồ vô lượng, nói là được thiên đạo thiên vị cũng không quá đáng. Càng đừng nói đến ngũ thánh quyết, tuy nói là bán Đế cấp, nhưng uy lực không kém công pháp Đế cấp chân chính là bao.”

Mọi người khen ngợi không dứt, cứ như trận này Tào Thường đã nắm chắc mười phần thắng vậy.

“Ngươi không trụ được bao lâu đâu, vì thân thể của mình, ta khuyên ngươi nên nhận thua đi thì hợp lý hơn.”

Tào Thường nhìn Liễu Trì Vân đang chống đỡ cực khổ.

“Không, ta lại cảm thấy bây giờ ngươi nhận thua mới hợp lý đấy.”

Câu nói sau đó của Liễu Trì Vân khiến hắn ta thiếu chút nữa là ngơ ngác tại chỗ.

Chưa đợi Tào Thường tỉnh hồn lại thì Liễu Trì Vân đã hít sâu một hơi, sau đó nói: “Bách Pháp Thái Hư Biến!”

Bao gồm cả Kỷ Phong Trí, những Bán Thánh thậm chí là Thánh Cảnh tại đây đều nhìn về phía Liễu Trì Vân theo bản năng. Hai mắt Liễu Trì Vân nhắm nghiền, quanh thân chẳng biết đã dâng lên một vòng bảo vệ màu xám tro từ lúc nào.

Vòng bảo vệ thần bí này trong nháy mắt đã chặn lại đòn công kích hợp lực của năm hư ảnh thánh thú.

“Đây là...”

Không đợi Tào Thường sinh lòng cảnh giác, tình cảnh tiếp theo đã khiến hắn ta cả đời khó quên.

Dưới sự áp chế tu vi của Tào Thường, khí tức và tu vi của Liễu Trì Vân vốn đã bị hắn ta áp chế chặt chẽ. Nhưng vào giờ khắc này, hắn ta bỗng nhiên phát hiện tu vi Động Phủ Cảnh nhị trọng thiên của mình không trấn áp được khí tức của Liễu Trì Vân nữa, giống như đang đè một cái đầu mãnh thú dưới chân vậy.

“Không ổn!”

Tào Thường thầm kêu lên theo bản năng, một đạo huyền diệu khó giải thích ầm ầm bùng nổ từ trên người Liễu Trì Vân. Giống như một bom hẹn giờ đang nổ tung vậy.