Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 274: Thành công lên cấp




Dạ Mệnh gật đầu nói: “Cảm giác thế nào?”

“Hồi Vạn đại nhân, khi vừa mới kết thúc thì trong cơ thể như có một dòng nước ấm chảy vào đan điền, sau đó chạy vào trong tứ chi bách hài.”

Liễu Trì Vân bẩm báo đúng sự thật.

“Ừ, vậy thì đúng rồi, tiếp theo ngươi cứ tỷ võ dựa theo cảm giác này là được.” Dạ Mệnh nói.

“Vâng.”

Liễu Trì Vân chắp tay nói.

Dạ Mệnh cảm nhận ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, mặt không cảm xúc. Hắn biết rõ những ánh mắt này là bị Liễu Trì Vân hấp dẫn.

Dù sao thì chỉ dùng một chiêu đã giải quyết xong trận đấu, tốc độ nhanh như vậy là chuyện chưa từng phát sinh trong cuộc tỷ võ này.

Huống chi Liễu Trì Vân còn là đệ tử duy nhất ra sân với tu vi cửu trọng thiên, đương nhiên phải chịu những ánh mắt tò mò.

“Xem ra khí vận chi lực cướp đoạt được từ trên người Phúc Minh Hoàng chuyển ra ngoài đã có tác dụng rất lớn.”

Dạ Mệnh cười thầm trong lòng.

Trước đó hắn cướp đoạt khí vận chi lực của Phúc Minh Hoàng thì đã dùng phương pháp đặc biệt để dẫn nó vào trong cơ thể của Liễu Trì Vân. Vì thế nên Liễu Trì Vân đã từ từ khí vận tử sắc lột xác thành khí vận kim sắc.

Mà chuyện tấn thăng khí vận lần này cũng làm tốc độ tu luyện của Liễu Trì Vân bộc phát nhanh chóng, hơn nữa hắn ta cũng rất chăm chỉ tu luyện. Con đường tu luyện có thể nói là ngày đi ngàn dặm, đi nhanh như bay.

Nếu không thì sao có thể thăng đến Dưỡng Thần Cảnh cửu trọng thiên nhanh như vậy chứ?

Kỷ Phong Trí nhìn về phía Tào Thường bên cạnh.

“Tào Thường, ngươi cảm thấy thực lực người vừa rồi của Huyết Sát Các thế nào?”

Hiếm khi Tào Thường không tỏ ra vẻ mặt ung dung nữa, mà là hơi căng chặt nói: “Hồi phó thánh chủ, thực lực cụ thể của người nọ thì ta không thấy rõ, nhưng hẳn là không tồi.”

Kỷ Phong Trí nhíu mày lại, tầm mắt hắn ta dừng lại trên người Liễu Trì Vân đang xếp bằng ngồi dưới đất kia, quan sát hồi lâu.

Kỷ Phong Trí cũng gật đầu: “Trên đầu ẩn hiện tướng Tam Hoa Tự Đỉnh, đúng là một hạt giống tu luyện hiếm có.”

“Nếu vào Vô Tướng thánh địa ta thì có thể thành Thánh Cảnh, hơn nữa tiền đồ rộng mở. Đáng tiếc lại là môn hạ của thứ tà môn ngoại đạo như Huyết Sát Các.”

“Có điều...” Khóe môi Kỷ Phong Trí cong lên.

Từ trước đến nay, đệ tử có thể khước từ lục đại thánh địa còn chưa được một phần mười. Những thiên kiêu yêu nghiệt đó cuối cùng cũng phải nhớ nhung lục đại thánh địa thôi, không có ngoại lệ nào cả. Dù sao thì tài nguyên tu luyện gần như gắn liền với mạch sống của thiên kiêu yêu nghiệt mà.

Không có tài nguyên thì dù ngươi có thiên phú đến mức nào, có cường đại hơn nữa cũng chỉ là giấy vụn mà thôi. Hắn ta không tin sẽ có ai từ chối được phần thưởng mê người mà lục đại thánh địa đề ra.

Trận tỷ võ này diễn ra khoảng chừng hai ngày.

Những đệ tử đã lên cấp thành công, tính một chút thì chỉ có khoảng mấy chục người.

Trong đó những đệ tử mà lục đại thánh địa phái ra, không có ai bị đào thải cả.

Có thể thấy chênh lệch vô cùng lớn giữa mỗi vị đệ tử của lục đại thánh địa và đệ tử của các đại tông môn thế lực nhị phẩm.

Mà bên phía Dạ Mệnh, ba người Liễu Trì Vân đều thành công lên cấp, đây được xem như là tin tức tốt nhất rồi.

Chẳng qua nhiệm vụ hệ thống yêu cầu là Huyết Sát Các phải đạt được hạng nhất.

Ba người Liễu Trì Vân vào chung một chỗ, có thể xem như gấp ba lần sự đảm bảo.

“Bây giờ mục tiêu lớn nhất không nghi ngờ gì nữa chính là những đệ tử đại diện cho các thánh địa.” Dạ Mệnh châm chước nói.

Theo như hắn được biết thì lần này chỉ có Vô Tướng thánh địa và Bạch Vũ thánh địa phái ra thánh tử, còn lại đều là đệ tử chân truyền.

“Vạn đại nhân, người ta rút được chính là... thánh tử của Vô Tướng thánh địa.”

Đột nhiên Liễu Trì Vân mở miệng nói.

Dạ Mệnh híp mắt lại, hắn nhớ thánh tử của Vô Tướng thánh địa tên là Tào Thường thì phải.

Sau lần tỷ võ vừa rồi, Dạ Mệnh có thể nhận ra dường như Tào Thường chỉ mới dùng đến ba hoặc bốn phần thực lực thôi, thế mà vẫn ung dung đánh bại được mấy tên đối thủ Dưỡng Thần Cảnh thất đến bát trọng thiên.

“Nhìn tình thế này thì e là đối phương có thể là tu vi Động Phủ Cảnh.”

“Nếu đã vậy...”

Khóe môi Dạ Mệnh đột nhiên cong lên.

“Liễu Trì Vân, nếu không đấu lại thì cứ dùng chiêu đó, toàn lực ứng phó.”

Liễu Trì Vân được Dạ Mệnh cho phép thì khẽ mỉm cười.

“Vâng!”

Sau đó Liễu Trì Vân lên đài tỷ võ.

Tào Thường nhìn người mặc áo xanh trước mặt mình, vẻ mặt vẫn thản nhiên không vội.

“Ngươi gọi là Liễu Trì Vân đúng không?”

Liễu Trì Vân chỉ gật đầu, cũng chưa lên tiếng.

“Ta hy vọng lát nữa ngươi có thể kiên trì lâu một chút, bởi vì... tiếp theo ta sẽ toàn lực ứng phó.” Tào Thường mở miệng nói.

Liễu Trì Vân vẫn không nói một lời, chẳng qua là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Tào Thường.

Bởi vì hắn có thể cảm giác được năng lượng to lớn trong cơ thể kia của Tào Thường, cứ như núi lửa sắp bùng nổ vậy.