Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 273: Ung dung đánh bại (2)




Đường Tung sợ hết hồn hết vía, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Nếu Liệt Hốt Xế thật sự làm vậy thì Đường Tung coi như hoàn toàn xong đời rồi.

“Trần tỷ tỷ, làm tốt lắm!”

Phong Nguyệt Tuyết làm động tác dựng ngón tay cái với Trần Nô Kiều.

Nhưng Phong Nguyệt Tuyết cũng tức giận mà nói: “Đã chướng mắt cái tên đó từ lâu rồi, một chưởng kia của Trần tỷ tỷ đúng là hả giận!”

Trần Nô Kiều khẽ mỉm cười.

Gần một khắc trôi qua.

“Vạn đại nhân, Trần cô nương, Nguyệt cô nương, ta lên đây.”

Liễu Trì Vân mặc một bộ y phục màu xanh, trông thoáng qua cứ như một vị công tử đến từ nhà quyền quý vậy. Hắn ta chắp tay thi lễ với đám người Dạ Mệnh một cái.

“Ừ.”

“Cố lên!”

Phong Nguyệt Tuyết và Trần Nô Kiều gật đầu với Liễu Trì Vân.

Mặc dù các nàng không thân thiết với Liễu Trì Vân, nhưng cũng thỉnh thoảng gặp qua mấy lần ở Trấn Ngục Ma Các, cảm tình xem như không tệ.

Dạ Mệnh nhìn Liễu Trì Vân, dùng truyền âm nói: “Lát nữa tỷ võ ngươi không cần thu mình, cứ dùng toàn lực ứng phó, như vậy mới có thể hoàn toàn kích phát Luyện Ma Thần Khu của ngươi.”

“Vâng, Vạn đại nhân.”

Liễu Trì Vân gật đầu. Luyện Ma Thần Khu là công pháp Tiên giai do Dạ Mệnh lựa chọn cho Liễu Trì Vân từ Thái Hư Kinh. Người luyện công pháp này một khi sử dụng nó sẽ càng đánh càng hăng.

Đổi cách nói khác thì sẽ là tương tự như giết quái thăng cấp vậy.

Mặc dù năng lực của môn công pháp này có chút kỳ lạ, nhưng đây đúng là công pháp hiếm hoi Dạ Mệnh tìm được trong Thái Hư Kinh mà vừa thích hợp với Liễu Trì Vân vừa cường đại, tấn công phòng thủ hợp làm một thể trong công pháp này.

Sau khi Liễu Trì Vân lên sân, đối thủ của hắn ta là một vị đến từ Nam Lâm Linh châu vực, đệ tử chân truyền của Vực Hằng tông.

“Ta đã nghe nói về Huyết Sát Các của các ngươi.”

Đệ tử chân truyền của Vực Hằng tông là Lục Dương Diệu nhìn thấy Liễu Trì Vân thì lên tiếng. Không đợi Liễu Trì Vân trả lời thì giọng của cái tên Lục Dương Diệu này đã thay đổi.

“Không biết lục đại thánh địa nghĩ gì mà lại đồng ý để một tổ chức tà tu như các ngươi vào Thiên Nhân đảo.”

“Theo ta thấy thì tổ chức tà tu của các ngươi không nên xuất hiện ở đây đâu.

Nên trở lại mảnh đất nghèo hèn của các người đi.”

“Đứng cùng một chỗ với loại sát nhân xem mạng người như cỏ rác các ngươi thật khiến ta cảm thấy buồn nôn.”

Liễu Trì Vân thấy hành động quái gở của Lục Dương Diệu nhưng vẫn duy trì biểu cảm bình tĩnh.

“Cho nên ngươi muốn biểu đạt chuyện gì?”

“Ta muốn biểu đạt là...”

Tiếng hô “Bắt đầu tỷ võ” đã vang lên trong chớp mắt.

“Những thứ ác đồ như các ngươi không nên xuất hiện trên thế giới này!”

Lục Dương Diệu bộc phát ra uy lực của Dưỡng Thần Cảnh nhị trọng thiên.

“Liệt Dương Thiên Hỏa!”

Lục Dương Diệu phẫn nộ quát lên. Toàn thân hắn nổi lên ánh lửa đỏ rực, thế lửa cuồn cuộn, giống như một mặt trời nhỏ vậy, chiếu sáng toàn bộ đài thi đấu.

“Tiếp chiêu!”

Ánh vàng rực rỡ của Liệt Dương Thiên Hỏa truyền đến như nước chảy, chậm rãi hội tụ lại trước mặt Lục Dương Diệu. Ngay sau đó nó tạo thành một hàng lửa dài phóng thẳng tắp về phía Liễu Trì Vân.

Nhiệt độ cao ngất khiến những người xem xung quanh khiếp sợ không thôi.

“Môn công pháp này có lẽ đạt tới Thánh giai rồi nhỉ, không ngờ tuổi còn trẻ mà có thể thi triển được một công pháp Thánh giai đến trình độ này.”

“Xem ra Vực Hằng tông đã nhặt được một thiên tài tuyệt thế rồi.”

“Ta ở Nam Lâm Linh châu có nghe được một ít tin đồn liên quan đến Lục Dương Diệu này, nghe nói người này chỉ tu hành có mười lăm năm mà đã được tới cảnh giới hôm nay rồi.”

“Mới tu luyện mười lăm năm? Kinh khủng như vậy thật sao?”

Những tiếng thảo luận cứ thế vang lên.

Trong lời nói của ai cũng đều tỏ ý trận đấu này Lục Dương Diệu có phần thắng cao hơn, không một ngoại lệ. Liễu Trì Vân nhìn rồng lửa đang chạy về phía mình.

Theo sự đến gần của rồng lửa, nhiệt độ xung quanh hắn ta cũng dâng lên cao một cách nhanh chóng. Nhưng Liễu Trì Vân không hề hoảng hốt chút nào.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay phải cầm thanh trường kiếm treo bên hông lên.

“Lôi Ảnh, một thước!”

Vỏ kiếm mở ra, hàn quang trước tiên là chiếu sáng mọi nơi. Ngay sau đó, mọi người chỉ nhìn thấy một tia chớp đột nhiên lóe lên từ trên đài tỷ võ. Phong xiết lôi hành, tật phong như lôi.

Một tốc độ nhanh đến mức vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Ngươi, ngươi là Dưỡng Thần Cảnh... cửu trọng thiên!”

Ánh mắt Lục Dương Diệu dại ra, dưới tầm mắt của hắn ta, rồng lửa mình tạo ra trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, tan thành mây khói.

Liễu Trì Vân không trả lời, hắn chỉ đặt kiếm vào trên cổ Lục Dương Diệu, giọng nói lạnh như băng.

“Ngươi thua.”

“Ta, ta nhận thua.”

Sau khi Lục Dương Diệu dại ra mấy chục giây, cuối cùng cũng thấp thỏm giơ tay phải lên. Mã Tinh Uyên gật đầu một cái.

“Nhóm thứ hai mươi mốt, Liễu Trì Vân của Huyết Sát Các thắng.”

Trong ánh mắt theo dõi của mọi người, Liễu Trì Vân xoay người nhảy ra khỏi đài tỷ võ, đi đến bên cạnh Dạ Mệnh.