Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 272: Ung dung đánh bại




Ông ta ngắm nhìn bốn phía, bay lên không trung rồi khẽ quát một tiếng.

“Trận đấu bắt đầu!”

Trong nháy mắt, ánh lửa nổi lên khắp bốn phía của đài tỷ võ, những công pháp đặc biệt không ngừng được thi triển.

“Ha ha, Trần Nô Kiều à, hôm nay ta sẽ để ngươi thấy thành quả tu hành nhiều năm qua của ta ở Lôi Đình môn.”

“Ôi trời! Lôi Đình Chiến Thể!”

Đường Tung quát lên một tiếng lớn, mọi người xôn xao.

Từng đạo ánh sáng bao phủ bởi sấm sét nâng toàn thân hắn ta lên.

“Trời ơi, có tin đồn bên Vật Hành châu xuất thế một thiên tài có Lôi Đình Chiến Thể, có lẽ là nói về hắn rồi.”

Kỷ Phong Trí nhìn Đường Tung như có điều suy nghĩ.

Hắn ta đột nhiên nhìn về phía thánh tử thánh địa Tào Thường sau lưng mình.

“Tào Thường, ngươi cảm thấy thực lực của người này thế nào?”

Tào Thường chắp tay trả lời.

“Hồi phó thánh chủ, đệ tử chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết được.”

Kỷ Phong Trí cười một tiếng: “Cũng đúng.”

Những lời này thốt ra từ miệng Tào Thường cũng không khiến người khác thấy bất ngờ. Dù sao thì đối với thiên tư của hắn, ngay cả thánh chủ Bạch Vô Tướng cũng luôn miệng ngợi khen.

“Lôi Ảnh Lôi Động.”

Thân thể mập mạp của Đường Tung đã biến mất trước mặt Trần Nô Kiều trong vòng một giây.

“Đắc thủ!”

Đường Tung xuất hiện sau lưng Trần Nô Kiều.

“Tụ lôi.”

Hắn ta được sấm sét bao quanh cơ thể, trên tay phải hình thành một lôi kiếm. Lôi kiếm bộc lộ sức mạnh, mang theo uy phong, đến khí nó sắp chạm vào lưng Trần Nô Kiều thì nàng thản nhiên cười một tiếng.

“Xin lỗi, ngươi đã trúng kế.”

“Cái gì?”

Đường Tung giật bắn người.

Bởi vì vào khoảnh khắc lôi kiếm của hắn ta chém lên người Trần Nô Kiều thì Trần Nô Kiều lại biến thành một vũng nước trên mặt đất chỉ trong nháy mắt.

Hắn ta nghe tiếng nên liếc mắt về phía sau. Bóng người của Trần Nô Kiều đã xuất hiện ở sau lưng hắn ta.

“Thủy Tuyệt Lao Ngục!”

Hai tay Trần Nô Kiều niệm pháp quyết, vũng nước trên mặt đất đột ngột chuyển động, giống như đang sôi trào vậy.

Trong nháy mắt, giữa sấm chớp rền vang, nước đó ngưng tụ thành những thứ như xúc tu, vây quanh tứ chi của Đường Tung.

“Đáng chết, sơ suất rồi!”

Đường Tung không khỏi nghiến răng. Cơ thể hắn ta vận chuyển linh khí, dường như muốn phá vỡ trói buộc của xúc tu nước ở tứ chi, nhưng lại không làm được gì.

Hắn ta đưa mắt nhìn Trần Nô Kiều sau lưng mình đang từng bước từng bước đi tới, trong lòng Đường Tung lập tức thấy hốt hoảng. Đặc biệt là khi nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng kia, mang lại cảm giác vô cùng đáng sợ.

“Chờ chút đã, Nô Kiều, thật ra ta có chuyện chưa nói với ngươi, ta...”

...

“Có chuyện gì xuống dưới rồi nói.”

Trần Nô Kiều không chút lưu tình.

“Bích Ba Trùng Điệp Chưởng!”

Nàng khẽ quát một tiếng, không khí chấn động, điều động linh khí toàn thân tụ lại ở tay. Một chưởng này đánh ra, khí tức Dưỡng Thần Cảnh lục trọng thiên cũng trào ra theo.

Ngươi không nghe lầm đâu. Trước đó Trần Nô Kiều vẫn chỉ là Động Linh Cảnh thôi, nhưng trong một tháng gần đây, tu vi của Trần Nô Kiều đã đột ngột tăng vọt, tăng dần đến Dưỡng Thần Cảnh lục trọng thiên. Mà tất cả những điều này, đương nhiên có liên quan rất lớn với Dạ Mệnh.

Dù sao thì cũng không thể lãng phí thuốc được.

“A!”

Sau một tiếng kêu gào đau đớn, cơ thể Đường Tung bay thẳng ra ngoài, rơi xuống bên ngoài đài tỷ võ.

“Nhóm thứ nhất, Trần Nô Kiều của Huyết Sát Các thắng!”

Đường Tung đang mắng nhiếc ở một bên, nghe được câu này thì đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Trần Nô Kiều trên đài tỷ võ rồi hô lớn: “Là nàng đánh lén ta, không tính được, ta...”

Có điều mới nói được phân nửa thì đã thấy ánh mắt Mã Tinh Uyên nhìn về phía hắn ta, Đường Tung lập tức cứng họng.

Đột nhiên có người thuấn di, bóng dáng của Liệt Hốt Xế đã xuất hiện bên cạnh Đường Tung. Ông ta vội vàng che miệng Đường Tung lại, rồi dùng vẻ mặt xin lỗi nói với Mã Tinh Uyên: “Đệ tử không hiểu chuyện, xin Mã trưởng lão thứ lỗi.”

Mã Tinh Uyên nghe vậy mới dời mắt đến đài tỷ võ khác.

“Sư tôn, ta...”

Không ngờ Liệt Hốt Xế vẫn luôn đối tốt với mình vậy mà bây giờ lại đột nhiên cho hắn ta một cái tát vào má trái, vô cùng đau rát.

Đường Tung thiếu chút nữa đã hoa cả mắt, đầu óc choáng váng.

“Đường Tung, hôm nay ngươi định chọc vi sư tức chết sao, đầu tiên là khiến Lôi Đình môn đắc tội Huyết Sát Các, bây giờ thiếu chút nữa lại đắc tội Mã trưởng lão.”

“Ngươi không có việc gì nên muốn hại sư tôn thê thảm à?”

Liệt Hốt Xế nổi giận đùng đùng.

“Nhưng, nhưng mà...”

“Không có nhưng mà gì hết, sơ ý lơ là để trúng mánh khóe nhỏ nhặt của người khác dễ dàng như vậy, mặt mũi của vi sư cũng bị ngươi vứt sạch rồi!”

Liệt Hốt Xế tức giận gầm một tiếng.

Đường Tung sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cả người thấp thỏm.

“Được rồi! Bây giờ ngươi đàng hoàng ngồi đợi cho vi sư đi, nếu không lát nữa còn gây rắc rối gì cho ta thì từ hôm nay trở đi ngươi không còn là đệ tử của Lôi Đình môn nữa, cũng sẽ không còn là đệ tử quan môn của Liệt Hốt Xế ta.”