Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 263: Đóng cửa tông môn




“An giấc ngàn thu đi.” Nguyệt Yến thì thầm một câu, sau đó rút Oanh Lôi ra.

Thư Bích Nhu ngã xuống đất, máu chảy không ngừng.

Lôi Đình phi kiếm kia không có linh khí của Thư Bích Nhu duy trì nên nhanh chóng tan rã.

“Giải quyết xong rồi thì trở về phục mệnh với Các chủ đại nhân đi.”

Nguyệt Yến nói với Thanh Khâu Trường Vũ.

Thanh Khâu Trường Vũ gật đầu.

Đợi sau khi Nguyệt Yến đi rồi, Thanh Khâu Trường Vũ mới lộ ra vẻ khiếp sợ và nghi hoặc. Huyết tộc?

Nàng ta chưa từng nghe nói về chủng tộc này, đương nhiên cũng có thể là do nàng ta kiến thức hạn hẹp. Nhưng điều khiến Thanh Khâu Trường Vũ cảm thấy khiếp sợ chính là, không ngờ Nguyệt Yến lại là Bán Thánh Cảnh bát trọng thiên. Tu vi cao hơn nhiều so với suy đoán lúc trước của nàng ta.

Cùng lúc đó ở Nhập Nguyên Đạo châu xa xôi.

Lúc tông chủ Chân Nguyên Tông Khương Quảng Phách biết được tin trong tông có hai thái thượng trưởng lão và hai đệ tử chân truyền chết trận thì đầu tiên là dại ra chừng một phút.

Sau đó tức giận hét lên: “Không thể nào có chuyện đó được! Ngươi chắc chắn không phải đang nói giỡn với bản tông chủ?”

Đôi mắt Khương Quảng Phách như sói hoang nhìn chằm chằm tên đệ tử báo tin.

Tên đệ tử nội môn kia bị quát, tuy rằng toàn thân bắt đầu không khống chế được run cả lên.

Nhưng vẫn ấp a ấp úng nói: “Vâng, đúng vậy, đệ tử vừa mới nhận được tin, bây giờ có lẽ toàn bộ Đông Lâm Đạo châu đều đã biết cả rồi.”

Vừa nói dứt câu thì một người lại vội vàng chạy vào.

“Tông, tông chủ đại nhân, không hay rồi!” Chung Ngô mặt mày trắng bệch, hoảng loạn nói.

Khương Quảng Phách nhìn bộ dáng của hắn ta, cố nén cơn giận trong lòng, nói: “Chuyện gì?”

“Hai, hai vị thái thượng trưởng lão, mất rồi!”

Dù cho Khương Quảng có không muốn tin tin tức này như thế nào thì bây giờ cũng bắt đầu choáng váng rồi.

Khương Quảng Phách suy sụp hỏi: “Là thế lực phương nào dám ra tay tàn nhẫn như vậy?”

“Bẩm tông chủ, nghe tin tức truyền lại thì là một thế lực nhị phẩm mới xuất hiện ở Phúc Vân Châu tên là Huyết Sát Các ra tay!”

“Huyết Sát Các?” Khương Quảng Phách híp mắt hỏi.

“Đúng vậy. E là cái chết của mấy vị trưởng lão và tên đệ tử chân truyền lúc trước cũng là do Huyết Sát Các kia làm.” Chung Ngô nói.

“Huyết Sát Các...” Khương Quảng Phách lẩm bẩm.

Sau đó chợt hỏi: “Không biết hai thái thượng trưởng lão và hai đệ tử chân truyền kia chết như thế nào?”

Chung Ngô vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói: “Ta, ta nghe nói, bên Huyết Sát Các cũng là hai Thánh Cảnh. Có điều...”

“Có điều cái gì?” Khương Quảng Phách nhíu mày.

“Một người là lục trọng thiên, một người là cửu trọng thiên.”

“Thánh Cảnh cửu trọng thiên!” Khương Quảng Phách trợn mắt, đột nhiên bật dậy khỏi ghế. Thân là Thánh Cảnh, ông ta rất rõ cấp bậc cửu trọng thiên trong Thánh Cảnh tượng trưng cho điều gì. Là đỉnh của ngọn núi trên toàn bộ Tiên Huyền đại lục!

“Đúng vậy.”

“Nhưng sau đó xảy ra một chuyện còn kinh người hơn.”

“Nói.”

“Vào lúc trận chiến sắp đi đến hồi kết, thì một thánh sứ của Vô Tướng thánh địa xuất hiện.”

Khương Quảng Phách nhíu chặt mày: “Nếu thánh sứ đại nhân của Vô Tướng thánh địa đã ra tay ngăn lại, vậy vì sao hai thái thượng trưởng lão vẫn...”

Khương Quảng Phách vừa nói xong trong đầu đã hiện ra một khả năng có hơi điên cuồng. Mà những lời Chung Ngô nói tiếp theo đã xác định khả năng kia.

“Sát thủ Huyết Sát Các kia không chỉ ngang nhiên cãi lời thánh sứ đại nhân mà còn uy hiếp ngược lại thánh sứ đại nhân nữa.”

“Cuối cùng thánh sứ đại nhân bỏ lại một câu uy hiếp, sau đó bỏ đi.”

Không khí giằng co hồi lâu.

Đặc biệt là Khương Quảng Phách, nếu hôm nay có ai đó nói với ông ta đây là một câu chuyện cười thì ông ta cũng sẽ tin.

Dù sao thì chuyện này cũng quá sức tưởng tượng rồi.

Đó chính là thánh sứ Lục Đại thánh địa đấy, có phải là trưởng lão trong những thánh địa linh tinh gì đâu. Bọn họ chính là người đại diện cho chủ của một thánh địa.

Nói cách khác, Huyết Sát Các không chỉ dám ngang nhiên cãi lời, mà còn dám uy hiếp cả một thánh địa nhất phẩm. Chỉ cần không bị điên thì sẽ không ai dám làm ra việc như vậy.

Khuôn mặt nghệt ra một lúc thật lâu của Khương Quảng Phách lúc nghe được những lời này mới tốt lên một chút.

Đắc tội với Vô Tướng thánh địa.

Cho dù Huyết Sát Các có cường giả Thánh Cảnh cửu trọng thiên trấn giữ sợ là cũng khó thoát được một kiếp. Nhưng việc cấp bách bây giờ là...

“Truyền lệnh xuống, lập tức tiến hành đóng cửa Chân Nguyên Tông trong ngày hôm nay!”

Khương Quảng Phách đột nhiên có một quyết định quan trọng.

Chung Ngô ngây ra, hành động như vậy có phải hơi khoa trương rồi không.

Đóng cửa tông môn? Chẳng phải chỉ khi nào liên quan đến chuyện tồn vong của tông môn mới dùng cách đó sao?

Nhưng Khương Quảng Phách đã nhanh chóng giải thích nghi ngờ của hắn ta: “Tông chúng ta đã ngã xuống hai Thánh Cảnh cùng với hai thiên tài có hi vọng bước vào Thánh Cảnh, việc cấp bách bây giờ đó là trong thời gian ở đóng cửa phải vận dụng tài nguyên của bổn tông nhanh chóng bồi dưỡng ra một Thánh Cảnh mới.

Nếu không trăm năm sau này Chân Nguyên Tông muốn yên ổn tồn tại ở Nhập Nguyên Đạo châu là điều không thể nào. Ngươi cho rằng Vạn Pháp Tiên Môn đều là người mù kẻ điếc không bằng.”