Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 264: Tiên Huyền luận võ




Khương Quảng Phách chăm chú nhìn Chung Ngô. Chung Ngô im lặng không nói.

Bây giờ có lẽ mọi người ở Đông Lâm Đạo châu đều đã biết chuyện Chân Nguyên Tông bị tổn thất nặng nề.

Vào lúc này, đối thủ một mất một còn của Chân Nguyên Tông là Vạn Pháp Tiên Môn rất có khả năng sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Theo phong cách làm việc của Vạn Pháp Tiên Môn từ trước tới giờ, e là còn đáng sợ hơn bỏ đá xuống giếng nữa!

“Ta hiểu rồi.” Chung Ngô nói xong lập tức đi mất.

“Vậy, tông chủ, đệ tử cũng đi trước.” Tên đệ tử báo tin nơm nớp lo sợ, nói xong nhìn thấy Khương Quảng Phách gật đầu thì khẽ thở dài nhẹ nhõm, hôm nay nghe được nhiều chuyện không nên nghe như vậy, gã còn tưởng là... Xoẹt!

“Hự?” Tên đệ tử cảm thấy dưới bụng đau đớn, cúi đầu xuống nhìn thì thấy không biết từ khi nào ở đó đã bị thủng một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa.

“Tông chủ đại nhân, vì sao lại?”

Nhưng sau khi gã quay quay đầu nhìn lại thì đồng tử chợt co rút.

Khương Quảng Phách lúc trước còn mang vẻ mặt bình tĩnh, bây giờ đã biến thành cười dữ tợn. Đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ ngầu.

“Ngươi, ngươi không phải tông chủ đại nhân, ngươi là ai?” Đệ tử vô cùng hoảng sợ kêu lên.

Khương Quảng Phách nghe vậy, nhếch miệng cười nói: “Sao bản tông chủ lại không phải được chứ, chỉ là không lâu trước đây ta tu luyện được truyền thừa Đại Đế, nhưng cũng vừa mới luyện nhập môn mà thôi. Đúng lúc bây giờ có hơi đói, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng lấy ngươi làm chất dinh dưỡng!”

Khương Quảng Phách vừa động ý niệm thì không gian phía sau đột nhiên có những xúc tua đỏ tươi quái dị chui ra.

Những xúc tua kia lấy tốc độ sét đánh quấn quanh người đệ tử kia.

“Không!”

Cái miệng đỏ tươi to như chậu máu không biết từ đâu hiện ra nuốt chửng tên đệ tử kia.

Đôi mắt khát máu của Khương Quảng Phách chậm rãi biến mất.

Ông ta nhìn đôi tay mình, ánh mắt bình tĩnh đến nỗi làm người ta cảm thấy sợ hãi.

“Không ngờ trong động của lão già Hàn Lạt này còn cất giấu công pháp Đế giai. Có nó trợ giúp, tin rằng không lâu nữa sẽ có thể đột phá ngũ trọng thiên, không, thậm chí đột phá Đại Đế cũng không phải không thể.” Khương Quảng Phách tự mình lẩm bẩm.

Lẩm bẩm xong thì trầm trọng nói: “Huyết Sát Các... Sỉ nhục ngày hôm nay, sau này bản tông chủ nhất định sẽ trả lại gấp bội!”

Vô Tướng thánh địa.

“Mọi chuyện là như vậy. Tu sĩ Huyết Sát Các kia không chỉ cãi lời thánh chủ đại nhân mà còn đánh chết hai người Hàn Ngụy ngay tại chỗ, làm trò trước mặt mọi người nữa!”

Chu Quyển, cũng chính là thánh sứ lúc trước, bây giờ đang ngồi đối diện một người trung niên thu liễm hơi thở, hai bên tóc mai hoa râm, sắc mặt bình tĩnh lựa lời nói.

“Thánh Cảnh cửu trọng thiên... Huyết Sát Các ư? Chưa nghe nói bao giờ.”

Với tư cách là đương kim thánh chủ Lục Đại thánh địa, ông ta cũng là Thánh Cảnh cửu trọng thiên số lượng ít ỏi. Bạch Nguyên Tương suy nghĩ.

Trong đầu ông ta quả thật không có chút manh mối gì về Huyết Sát Các mà Chu Quyển vừa mới nhắc tới cả. Giống như là từ trong không khí biến ra vậy.

“Thú vị.”

Nghìn năm qua ta chưa bao giờ nghe nói Huyết Sát Các gì đó, đặc biệt là lại còn ở cái nơi Phúc Vân Châu chật hẹp nhỏ bé linh khí cực kỳ loãng kia.

“Nhưng thế lực như vậy lại cố tình xuất hiện ngay lúc này. Lại còn có cả cường giả Thánh Cảnh cửu trọng thiên, vừa mới nhú mà dám khiêu chiến Vô Tướng thánh địa ta, nếu Huyết Sát Các kia không phải có hậu trường mạnh thì chính là cáo mượn oai hùm.” Bạch Nguyên Tương khẽ nhíu mày.

Nhìn tới nhìn lui thì khả năng đầu tiên có sức thuyết phục hơn cái thứ hai nhiều, Huyết Sát Các không thể nào không biết Vô Tướng thánh địa là nơi nào.

Nhưng cho dù biết vẫn dám ngang nhiên cãi lệnh do ông ta kêu Chu Quyển truyền xuống, chắc hẳn là có chỗ dựa rồi.

Ngay sau đó Bạch Nguyên Tương lại cảm thấy đau đầu.

Huyết Sát Các có được quái vật tầm cỡ Thánh Cảnh cửu trọng thiên vậy mà ông ta lại chưa từng phát hiện. Điều này làm cho ông ta càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.

“Thánh chủ đại nhân, có cần ta phái vài người…” Chu Quyển làm động tác cắt cổ.

Bạch Nguyên Tương phẩy tay.

“Không thể. Nếu lỡ việc này bị người khác phát hiện, để lộ ra ngoài thì không chỉ ảnh hưởng lớn tới danh dự vạn năm của Vô Tướng thánh địa, mà còn tạo cơ hội cho những kẻ có ý đồ giở trò.”

“Nhưng nếu không làm gì cả thì bên ngoài sẽ...”

Bạch Nguyên Tương cắt lời hắn ta.

“Tiên Huyền luận võ mỗi trăm năm một lần sắp bắt đầu. Không bằng nhân cơ hội này ghi tên Huyết Sát Các ở Đông Lâm Đạo Châu vào, đúng lúc Chân Nguyên Tông cũng vừa truyền tin đến, nói phải đóng cửa tông môn, nên bị thiếu mất một danh ngạch, đúng lúc đổi Chân Nguyên Tông thành Huyết Sát Các đi.”

Chu Quyển giật mình hiểu ra dụng ý của Bạch Nguyên Tương.

“Thánh chủ anh minh, vậy ta lui xuống trước.”

Bạch Nguyên Tương gật đầu. Đợi Chu Quyển đi rồi ông ta mới đứng dậy, nhìn thánh chủ đường rộng lớn.

Ngẩng đầu lên mỉm cười: “Huyết Sát Các kia chọn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt này e là nhằm vào Tiểu Thế Giới sắp xuất thế, Vô Tướng thánh địa ta sẽ không chắp tay cho không Tiểu Thế Giới ở Thiên Nguyên châu kia đâu.”