Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 262: Đánh chết thiên kiêu




“Ô ô ô...”

Sắc mặt Nhâm Quán Phi ửng hồng, hô hấp dồn dập không lưu thông.

“Đây là thiên kiêu sao? Không còn gì hơn cái này sao?”

Nguyệt Yến châm chọc cười nói.

“Ngươi, Yêu tộc các ngươi không thể giết người trong phạm vi của Nhân tộc ta, đây là quy định.”

Một lúc lâu sau, Nhâm Quán Phi đột nhiên nói ra một câu.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nguyệt Yến trở nên rực rỡ.

“Chẳng phải không ai biết ta giết ngươi hay sao? Giết người thì thế nào chứ?”

“Ngươi!”

Nhâm Quán Phi hơi cắn răng. Hắn dùng giọng nói khàn khàn, đột nhiên phẫn nộ quát một tiếng: “Oanh Lôi!”

Chỉ thấy một thanh phi kiếm Thiên Cấp hạ phẩm chẳng biết từ lúc nào đã chạy phía sau Nguyệt Yến, mãnh liệt bay thẳng vào lưng Nguyệt Yến!

Vù!

Phi kiếm trong điện quang hỏa thạch, cắm vào sau lưng Nguyệt Yến.

“Đắc thủ!”

Đưa mắt nhìn phi kiếm oanh lôi, thành công đâm vào lưng Nguyệt Yến, hai mắt Nhâm Quán Phi sáng ngời.

Trên mặt Nguyệt Yến vẫn duy trì nụ cười không đổi, khiến hắn ta cảm thấy da đầu tê dại.

“Ngươi biết không, sự khôi phục của Huyết tộc ta là mạnh nhất trong số Yêu tộc.”

Tay trái của Nguyệt Yến chậm rãi rút Phi Kiếm Oanh Lôi từ phía sau hắn ra.

Chỉ thấy đạo vết thương kinh tâm kia thoáng chốc đã lập tức khôi phục lại với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được.

Nhâm Quán Phi mặt không còn một chút máu: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì sao? Đơn giản thôi, đương nhiên là ăn cơm.”

Hai mắt đỏ bừng như máu của Nguyệt Yến nhìn chăm chú vào Nhâm Quán Phi. Nhâm Quán Phi ngẩn ra. Ngay sau đó, con ngươi từ từ trở nên thất thần, tứ chi buông lỏng, giống như lâm vào ảo cảnh vậy.

Bỗng nhiên.

“Hừ.”

Nguyệt Yến lầm bầm. Trong tay trái là thanh Phi Kiếm Oanh Lôi kia.

Nhẹ nhàng vạch ra một vết thương trên cổ Nhâm Quán Phi.

Nguyệt Yến nhẹ nhàng há miệng, lộ ra một cặp răng nanh sáng bóng. Chỉ có điều, Nguyệt Yến cũng không chạm vào miệng vết thương, chỉ há miệng ra mà thôi.

Sau đó, máu ở chỗ vết thương như bị lực lượng nào đó dẫn dắt. Từng tia máu tuôn ra, tiến vào trong miệng Nguyệt Yến.

“Sư huynh!”

Thư Bích Nhu quay đầu nhìn về phía Nguyệt Yến bên kia, khuôn mặt thất sắc tái nhợt.

“Tiểu muội muội, điều tối kỵ nhất trong chiến đấu chính là phân tâm.”

Thanh Khâu Trường Vũ đã đi tới trước mặt Thư Bích Nhu. Thư Bích Nhu vội vã quay đầu, đồng thời hai mắt cũng đột nhiên giật mình.

“Ngươi... cũng là Yêu tộc sao?”

Thanh Khâu Trường Vũ cũng hiển lộ ra một ít đặc tính của Yêu tộc, đôi tai lộ ra lông mao hồ ly.

Còn có chín cái đuôi ở phía sau khiến người khác chú ý.

Ngay khoảnh khắc nói ra câu này, Thư Bích Nhu bỗng nghĩ tới một việc.

“Chờ một chút, ngươi chính là tên đầu sỏ khiến đại lao Thiên Trọng thất thủ!”

Mặc dù sau mấy ngày khi chuyện đó xảy ra, Thư Bích Nhu mới xuất quan. Nhưng đối với đại sự này, tự nhiên nàng cũng biết rõ mồn một.

Nghe đồn đại lao Thiên Trọng đột nhiên thất thủ, nguyên nhân cũng là do Hồ Yêu chín đuôi làm ra. Đó không phải là nữ tử trước mắt này sao?

“Đầu sỏ?”

Thanh Khâu Trường Vũ nghe được câu này, không nhịn được cười rộ lên, hai mắt chợt trở nên âm lãnh: “Ngươi có biết Chân Nguyên Tông nơi ngươi ở là thứ gì không?”

“Bởi vì trên người ta mơ hồ có truyền thừa của tôn Đại Đế Yêu tộc, bọn hắn lại tuỳ tiện nhốt ta trong đại lao Thiên Trọng các ngươi, muốn ép hỏi tung tích của truyền thừa, một lần nhốt là tận gần nghìn năm. Đây chính là Chân Ngụyên Tông các ngươi, như vậy còn dám nói toàn bộ Nhân tộc đều chính đạo sao?”

Nghe vậy, Thư Bích Nhu mím môi một cái: “Như vậy thì sao? Ngươi dám nói Yêu tộc các ngươi chưa từng thương tổn Nhân tộc chúng ta không? Huống chi, bây giờ không phải ngươi cũng không có chuyện gì sao?”

“Chân Nguyên Tông chúng ta cũng không huỷ bỏ tu vi của ngươi.”

Thanh Khâu Trường Vũ cười lạnh: “A! Phải không?”

“Vậy thì mời ngươi xuống địa ngục hỏi hai lão gia hoả của Chân Nguyên Tông các ngươi đi!”

Chín cái đuôi phía sau Thanh Khâu Trường Vũ mạnh mẽ tấn công về phía Thư Bích Nhu.

Thư Bích Nhu cầm một pháp bảo Thiên giai trung phẩm miễn cưỡng cản lại được, nhưng đã sắp có nguy cơ lụi bại. Nhìn dáng vẻ rõ ràng là không chống đỡ được lâu nữa.

“Này! Đám Yêu tộc các ngươi vốn không nên tồn tại trên đời này!”

Dường như Thư Bích Nhu có mối thù hằng sâu đậm nào đó đối với Yêu tộc.

“Hừ. Hôm nay cho dù ta có chết đây cũng phải kéo các ngươi cùng xuống địa ngục!”

Tay trái Thư Bích Nhu cầm kiếm ngăn cản đòn tấn công của Thanh Khâu Trường Vũ, tay phải bấm tay niệm thần chú.

“Huyền hoàng hỗn độn, lôi hạo chúng sinh, tử lôi thiên khiển, giáng!”

Trên bầu trời quang đãng đột nhiên nổi sấm ầm ầm, sấm sét chớp loé đỏ cả một vùng trời. Sau đó cột sét hội tụ thành một thanh phi kiếm từ trên trời bay thẳng xuống chỗ Thanh Khâu Trường Vũ.

Nhưng mà không đợi thanh phi kiếm sấm sét kia bay xuống tới, thì một phi kiếm khác đã bay tới đâm xuyên qua ngực Thư Bích Nhu ngực

“Đây là… Kiếm của Nhậm sư huynh.”

Thư Bích Nhu sửng sốt một giây, nàng ta đương nhiên nhận ra lai lịch của phi kiếm đang xuyên qua ngực mình. Thư Bích Nhu quay về phía sau nhìn lại, thì thấy người đang cầm trong tay Oanh Lôi phi kiếm đúng là Nguyệt Yến.