Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 244: Phong Linh chứng. (2)




Sở dĩ nàng bái nhập Thông Thiên Thánh Môn, chính là để có thể nỗ lực đề cao tu vi của bản thân, có thể đạt thành tu vi Thánh Cảnh sớm một chút, để chữa trị chứng Phong Linh của muội muội.

Nhưng vấn đề làm cho nàng nghĩ mãi không ra ra chính là, làm sao mà nam nhân trung niên trước mắt này lại biết được? Để cam đoan chứng Phong Linh không chuyển biến xấu, nàng tiêu tốn rất nhiều mới có thể mượn một cái quan tài hàn băng, đặt muội muội ở bên trong.

Hàn khí trong quan tài có hiệu quả kiềm chế chứng Phong Linh của muội muội, tránh khỏi việc tạo thành tình thế chuyển biến xấu.

Đối với việc này, nàng cũng phải trả tiền mượn quan tài mỗi tháng bằng tài nguyên Thánh Môn đưa cho, có lúc không đủ, còn phải đi làm việc của tạp dịch.

Nói tóm lại, từ khi tiến vào Thánh Môn đến nay, thật ra căn bản là nàng không cách nào đụng vào dù chỉ chút xíu tài nguyên tu luyện.

Đi đến một bước này đều là dựa vào bản thân từng bước đi lên, đây cũng là minh chứng rõ ràng số mệnh Trần Nô Kiều sở hữu cấp bậc kim sắc, mà tu vi còn thấp hơn cả Liễu Trì Vân chỉ có khí vận tử sắc.

“Làm sao mà biết được? Dưới gầm trời này, không đúng, thậm chí trong vạn giới, không có chuyện gì mà Huyết Sát Các ta không biết.”

Dạ Mệnh mặt không đỏ tim không đập nói ra những lời này, dù sao đây là sự thực.

Mấy năm tiếp theo, thậm chí là vài chục năm để hắn phát triển Huyết Sát Các, hắn có lòng tin không chỉ là vượt lên trước cả thánh địa Nhất Phẩm, mà còn phải bỏ lại ba thế lực kia ở xa phía sau.

Trong nháy mắt lơ đãng này, Trần Nô Kiều vô thức thấy được bên hông Dạ Mệnh giắt một tấm lệnh bài, đầu nàng suýt chút nữa tắt máy tại chỗ.

“Thánh, Thánh Cảnh?”

Nàng nhớ rõ lúc trước Dạ Mệnh đã nói với nàng về phân chia đẳng cấp của Huyết Sát Các, tấm lệnh bài kia xác xác thật thật là nhất đẳng hàng chữ Địa, không thể sai được.

Không đợi Trần Nô Kiều mở miệng lần nữa.

“Ta đi trước đây, một lát tự sẽ có người tới nói cho ngươi biết.”

Không đợi Trần Nô Kiều tiếp tục hỏi, Dạ Mệnh đã thuấn di một cái biến mất trước mắt nàng. Chỉ để lại Trần Nô Kiều đứng tại chỗ, trong lòng ngổn ngang.

Thật lâu sau, Trần Nô Kiều chậm rãi phục hồi lại tinh thần, cắn chặt răng,

“Nguyệt nhi, tỷ tỷ tìm được phương pháp cứu muội rồi.”

Một bên kia, đợi khi hồn thể Dạ Mệnh quay trở về bản thể, hắn từ từ mở mắt, đứng lên.

“Mở bảng hệ thống.” Trong lòng hắn mặc niệm một tiếng.

Một giao diện ảo màu xanh nổi lên.

[Hạn mức nhiệm vụ nhánh: Thu nạp ba người có đẳng cấp số mệnh đạt đến kim sắc. Thời hạn: Trong vòng một năm]

[Đã hoàn thành 2/3]

[Khen thưởng: Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Địa: 1 người]

“Thành công. Đã như vậy, cũng chỉ còn lại có một người cuối cùng thôi.” Dạ Mệnh tự nói một tiếng.

Thục giới có thể sản sinh ra một gã Khí Vận Chi Tử đã có thể tính là có đại khí vận rồi, dưới tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không thể có người thứ hai xuất hiện nữa.

“Xem ra cần phải đi đến những giới khác tìm thử xem sao.” Dạ Mệnh suy nghĩ nói.

Bây giờ chỉ thiếu Khí Vận Chi Tử cuối cùng là có thể hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh mà hệ thống giao phó. Một gã sát thủ Bán Thánh Cảnh sắp tới tay rồi.

Ầm ầm.

Tiếng vang ầm ầm chợt vang lên, náo động cả bầu trời.

Mọi người, bao gồm cả Dạ Mệnh đều vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt dời tới một điểm thật cao trên không trung.

Một tia lưu quang màu tuyết trắng dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng đông.

Dạ Mệnh có thể lờ mờ nhìn thấy trong đạo lưu quang này có bóng dáng một nữ nhân. Nhưng điều làm cho Dạ Mệnh nhíu mày lại là: “Đây là…Yêu tộc?”

Khi Dạ Mệnh nhìn thấy trên đầu nữ tử trên bầu trời có một đôi tai hồ ly, thì kinh ngạc nói.

Từ lúc hắn đi tới thế giới này cho đến tận bây giờ, còn chưa bao giờ thấy Yêu tộc biến hóa thành hình người đâu.

Dù sao, nếu muốn biến hóa thành người, thông thường tu vi ít nhất cũng phải bước vào Đan Hồn Cảnh mới có thể hoá hình. Tức là nữ tử đàn vội vã lướt trên bầu trời, tu vi ít nhất cũng là Đan Hồn Cảnh.

“Xem tình huống này, dường như là có người đang truy đuổi nàng ta.”

Ngoại trừ hình dáng mơ hồ của nữ nhân kia, Dạ Mệnh còn loáng thoáng nhìn thấy thấy những vết máu li ti.

Quả nhiên, Dạ Mệnh mới vừa dứt lời. Phía sau nữ tử Yêu tộc cũng truyền đến một tiếng rống giận đinh tai nhức óc.

“Ngươi, ả yêu nghiệt này, ta xem ngươi có thể trốn đi đâu!”

Thanh âm rất lớn, trực tiếp phá vỡ mấy trăm dặm biển mây xung quanh đây. Khí thế dậy sóng, từ bên ngoài cũng có thể thấy được người lên tiếng cũng không phải dạng bình thường gì. Sau khi nhìn thấy người này, đôi mắt Dạ Mệnh hơi híp.

Bởi vì lúc trước đã từng làm thịt ba gã tu sĩ Chân Nguyên Tông, Dạ Mệnh có thể khẳng định mình tuyệt đối không nhìn lầm. Tu sĩ đang đuổi theo nữ tử Yêu tộc kia, không ngờ lại là một tu sĩ Chân Nguyên Tông.