Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 245: Yêu tộc.




“Tiên Huyền đại lục lớn như vậy, làm sao mà đi đâu cũng có thể nhìn thấy tu sĩ Chân Nguyên Tông? Thật đúng là ‘trùng hợp’ mà.” Dạ Mệnh cười nói.

Nhưng mà hắn cũng không định bụng quản chuyện nhàn rỗi này.

Hắn cũng không phải là loại người tốt lành gì, bây giờ nhiệm vụ chi nhánh của hắn còn chưa làm xong đâu, lúc này còn muốn ns đứng ra ngăn cản cái gì chứ.

Không những chẳng có quả ngọt gì mà ăn, nói không chừng còn có thể bị cắn ngược lại một miếng.

Trong lúc Dạ Mệnh chuẩn bị quay đầu rời khỏi đây.

“Chờ đã.”

“Hình như ta mới vừa loáng thoáng thấy được một vòng kim quang.”

Dạ Mệnh chợt hồi tưởng lại vừa mới nãy hình như có lờ mờ nhìn thấy khí thể màu vàng quanh quẩn ở phía trên nữ tử Yêu tộc kia.

Trong lòng có chút bồn chồn, Dạ Mệnh một lần nữa đưa mắt nhìn về phía nữ tử Yêu tộc.

“Thiên Nhãn Quan Vọng Thuật.” Hai mắt Dạ Mệnh lóe lên tinh quang.

Vừa nhìn một cái, đã khiến Dạ Mệnh bất ngờ đến ngây ngẩn cả người:

“Kim, kim sắc?”

Số mệnh trên đầu Yêu tộc kia vậy mà lại là kim sắc.

Hơn nữa khác với màu vàng nhạt của Trần Nô Kiều, độ đậm của màu vàng này giống như thuộc về trung thượng tầng vậy.

“Thật đúng là không uổng công đã qua được cửa. Đây không phải là ta tự tìm việc, muốn trách thì trách vận khí của các ngươi thực sự không thể nào tốt lên được.”

Ánh mắt Dạ Mệnh liếc nhìn vị trưởng lão Chân Nguyên Tông sau lưng Yêu tộc kia, nhếch miệng cười. Lại là phương hướng này...

Theo hắn biết, hình như Yêu tộc kia chuẩn bị trốn đến Phúc Vân Châu.

Trong lúc đó Phúc Vân Châu ngăn cách với Vật Hành Châu bởi một mảnh đại dương vô tận. Chỗ đó, không tệ đâu.

Rất thích hợp để đưa người đế hạ táng.

“Đừng trốn, nếu bây giờ ngươi dừng bước, buông tay chịu trói, Chân Nguyên Tông ta có thể cho ngươi một cơ hội sống sót.”

Người này tên Lôi Phù Chấn, là trưởng lão nội môn của Chân Nguyên Tông.

Thấy tốc độ di chuyển cực nhanh của Yêu tộc cách đó không xa, hắn ta cười lạnh nói.

Thanh Khâu Trường Vũ nghe vậy, không nói được một lời, linh khí toàn thân nhanh chóng vận chuyển.

Nàng biết rất rõ, nếu lúc này rơi vào trận cuộc của Chân Nguyên Tông tất nhiên sẽ chết chắc mười phần.

Lời Lôi Phù Chấn nói, không phải, là lời của tất cả mọi người Chân Nguyên Tông nói, đều không thể tin được.

Trước đây cũng vì nàng dễ tin vào những lời nói dối của mấy tên ngụy quân tử này, nên mới rơi vào hoàn cảnh hiện tại.

Thấy nàng không có bất kỳ dị động gì, khuôn mặt Lôi Phù Chấn hơi hơi trầm xuống.

Thực sự không thể ngờ được, không biết con súc sinh trước mắt này đã dùng thủ đoạn gì, mấy năm trước đã lén giải trừ được cấm chế trên người. Hơn nữa, sau khi mở được cấm chế của bản thân, còn thuận tiện phá giải cho một phần lớn Yêu tộc hoặc tà tu khác đang bị giam giữ ở trong lao.

Sau đó vẫn luôn lần trốn kỹ càng ở trong đại lao Thiên Trọng.

Về phần đệ tử Chân Nguyên Tông trông coi lao ngục, thì sớm bị khống chế thần trí.

Vào khoảnh khắc bọn họ mở được phong ấn của đại lao Thiên trọng, những người ở đây giống như sét đánh chớp giật, bất ngờ chen chúc lao ra, nhanh chóng tập kích Chân Nguyên Tông.

Bây giờ, tuy Chân Nguyên Tông đã dẹp yên phần lớn hỗn loạn, nhưng vẫn có một ít Yêu tộc và tu sĩ chạy thoát ra ngoài.

Đặc biệt là đầu sỏ gây nên tất cả hỗn loạn đàn ở ngay trước mắt này.

“Hôm nay ngươi trốn không thoát được đâu. Ngươi chẳng qua chỉ là Bán Thánh nhất trọng thiên, mà ta đã là Bán Thánh ngũ trọng thiên, dù cho ngươi có bí pháp tăng cường thêm tốc độ. Ta cũng không tin, linh khí của ngươi còn có thể vận chuyển liên tục không ngừng.”

Cứ như vậy.

Tốc độ hai người cực nhanh.

Không đến một khắc đồng hồ sau, đã thoát khỏi địa giới Vật Hành Châu, đi tới phía trên hải vực.

Lôi Phù Chấn đột nhiên nhếch miệng cười:

“Chắc người không ngờ nhỉ, thật ra so với Lôi Pháp, Thủy Pháp của ta lại càng mạnh hơn!”

“Cửu Long Hấp Thủy, vây!”

Lôi Phù Chấn dừng lại, nhìn theo Thanh Khâu Trường Vũ ở phía trước, hai tay bấm pháp quyết.

Rào rào rào!

Chỉ thấy, mặt biển quanh người Thanh Khâu Trường Vũ vốn đang êm đềm, bỗng dậy sóng mãnh liệt. Chín vòi rồng dâng lên từ dưới biển.

Chín con Hải Long, trực tiếp cuồn cuộn nổi lên từ giữa vòng xoáy, hoàn toàn vây chặt Thanh Khâu Trường Vũ ở bên trong. Làm cho nàng căn bản không có cách nào tiếp tục chạy về phía trước nữa.

“Không xong rồi, linh khí sắp tiêu hao hết rồi.” Sắc mặt Thanh Khâu Trường Vũ tái nhợt.

“Buông tay chịu trói đi, ngươi trốn không thoát đâu!” Lôi Phù Chấn đứng chắp tay, chân đạp trên không.

“Lôi Vẫn Chi Mâu.”

Lôi Phù Chấn hô một tiếng, tay phải giơ lên, lôi quang hội tụ trong tay hắn ta lập tức hình thành một trường mâu bằng tia chớp.

Lôi Phù Chấn híp đôi mắt lại, nhắm thẳng vào Thanh Khâu Trường Vũ mà ném ra một thương. Trường thương vút qua, hệt như ánh sáng.

Thanh Khâu Trường Vũ thấy vậy, cắn răng, ngoan cường chống lại.

“Cửu Hồ Chi Lực!” Thanh Khâu Trường Vũ khẽ quát một tiếng, phía sau vậy mà lại có một con bạch hồ chín đuôi, lông xù trắng như tuyết bất ngờ chui ra.