Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 243: Phong Linh chứng.




“Ngươi là... A!” Một tia kiếm quang sáng chói xẹt qua.

Đầu Trần Tam Văn bay lên thật cao, sau đó rơi xuống đất, lăm một vòng

“Giết, giết người!”

Hai nữ đệ tử lúc trước mở miệng bới móc đang chuẩn bị chạy trốn về phía sau. Nhưng mà Dạ Mệnh đã phóng ra hai tia kiếm khí về phía hai người.

Kiếm khí trực tiếp xỏ xuyên qua mi tâm của các nàng ta.

Trần Nô Kiều nhìn cảnh tượng trước mắt, cùng với người đàn ông trung niên xa lạ trước mặt.

Nàng sớm đã bị dọa sợ đến choáng váng.

Nhưng một giây kế tiếp, những lời Dạ Mệnh nói ra lại làm cho nàng ngây ra tại chỗ.

“Y theo mệnh lệnh trong các, còn xin Trần cô nương đi theo ta.”

“Đi? Đi đâu?”

“Huyết Sát Các.”

“Quả nhiên sự tình của tiểu Thánh Vương là các ngươi làm!”

Sắc mặt Trần Nô Kiều nhanh chóng thay đổi.

“Không sai.” Dạ Mệnh cười cười gật đầu.

“Hình như mới vừa nãy chỗ này đã có động tĩnh đúng không?”

“Đúng lúc Trần sư huynh hình như là đã đi vào trong đó.”

“Chúng ta đi xem thử đi.”

Bên ngoài có mấy giọng nói lao nhao vang lên.

Trần Nô Kiều do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được. Ta đi cùng ngươi.”

“Hành động sáng suốt đấy.”

Dạ Mệnh hơi chuyển ý niệm, nháy mắt mang theo Trần Nô Kiều biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại ba bộ thi thể máu me đầm đìa.

Cùng lúc đó, ngoài vạn lý xa xôi, trên một mảnh bình nguyên, Dạ Mệnh nhìn Trần Nô Kiều bình tĩnh đến mức có chút quá đáng. Hắn cười nhẹ nói: “Làm sao? Không có chút lo lắng gì à? Không sợ ta đột nhiên giết ngươi luôn à?”

Trần Nô Kều lắc đầu, khẳng định nói: “Ngươi sẽ không giết ta, ta cảm thấy trên người mình nhất định là có thứ mà Huyết Sát Các các ngươi mong muốn.”

“Ồ.”

Nghe vậy, Dạ Mệnh nhíu mày. Không hổ là người sở hữu khí vận kim sắc, quả nhiên có chút khác biệt.

“Vậy thì bây giờ chúng ta phải đi đâu?”

“Không phải ta đã nói rồi sao, đương nhiên là đi Huyết Sát Các.”

Dạ Mệnh vừa dứt lời, xuất ra Sát Thủ Lệnh.

“Vạn giới vô pháp, huyết sát là pháp, Càn Khôn Vô Giới Môn, mở!”

Hắn vừa dứt lời, ánh sáng rực rỡ đã tỏa ra, dập dờn trên không.

“Đi theo ta.”

Trần Nô Kiều nghe vậy, chỉ có thể kiên trì đuổi kịp. Sau đó, lúc tiến vào Trấn Ngục Ma Các, thần sắc Trần Nô Kiều vốn luôn bình tĩnh thoáng chốc đã thay đổi.

“Đây, đây là bí cảnh ư?”

Trần Nô Kiều nhìn cả mảnh thiên địa đã thay đổi xung quanh mình, không khỏi kinh hô thành tiếng.

Không chỉ có như vậy, khi mới đi ra từ Càn Khôn Vô Giới Môn, nàng đã bị Trấn Ngục Ma Các trước mắt làm cho dao động kinh sợ.

“Lớn quá đi mất.” Chân mày Trần Nô Kiều nhướng lên thật cao.

Nàng ở trong Thông Thiên Thánh Môn cũng chưa từng thấy kiến trúc khổng lồ như vậy. Ban đầu nàng vốn tưởng rằng Huyết Sát Các chưa từng nghe nói qua này có thể là một thế lực Ngũ Phẩm cũng coi là tốt rồi.

Bây giờ, tận mắt nhìn thấy, hình như đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của nàng.

Dạ Mệnh mang theo Trần Nô Kiều đi tới tầng thứ hai, cũng để cho nàng khảo nghiệm tu vi một chút.

Trần Nô Kiều nhìn lệnh bài thanh đồng trong tay, trên lệnh bài có khắc một chữ ‘Nhân’

“Vật này là...”

“Đây là lệnh bài đại biểu thân phận sát thủ của mỗi người trong Huyết Sát Các chúng ta...”

Dạ Mệnh dùng một tia ý thức nói toàn bộ các quy tắc cao thấp của Huyết Sát Các cho Trần Nô Kiều.

“Tổ chức sát thủ à?” Trong lòng Trần Nô Kiều không biết nên có tâm tư gì mới đúng.

Đột nhiên nàng nhìn thẳng về phía Dạ Mệnh, giống như Phong Nguyệt Tuyết lúc trước, đặt ra câu hỏi chủ yếu nhất.

“Ta muốn hỏi một chút, tại sao lại muốn tìm ta?”

Tất nhiên Dạ Mệnh không thể đi thẳng vào vấn đề, nói với nàng rằng tất cả cũng là vì nhiệm vụ hệ thống, cho nên hắn đã sớm tìm xong biện pháp ứng đối rồi.

“Chẳng qua là ta đã nhận lời uỷ thác của người khác, nên mới mang ngươi tới đây.”

“Nhận lời uỷ thác à?”

Trần Nô Kiều đột nhiên nhớ lại, hoàn cảnh lúc nhìn thấy thấy Dạ Mệnh trước đó.

Trong lúc Trần Nô Kiều có chút hoang mang, lời của Dạ Mệnh đã trực tiếp kích thích tâm linh của nàng.

“Chỉ cần sau này độ cống hiến của ngươi đủ cao, Huyết Sát Các có biện pháp có thể trị hết chứng Phong Linh của muội muội ngươi.”

Hai mắt Trần Nô Kiều dừng thẳng tại chỗ, tiếp theo, đôi con ngươi của nàng nhìn chòng chọc vào Dạ Mệnh.

“Làm sao mà ngươi biết được?”

Chuyện nàng có muội muội, Trần Nô Kiều chẳng bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai.

Còn như chứng Phong Linh trong miệng Dạ Mệnh, thông thường ở Tiên Huyền đại lục bị gọi là chứng tuyệt mệnh, tên như ý nghĩa, nghĩa là chắc chắn phải chết.

Ngay cả đại tu sĩ cấp bậc Bán Thánh Cảnh cũng bất lực, muốn phá giải phải dựa vào đại năng cấp bậc Thánh Cảnh xuất thủ mới được.

Nhưng đại năng Thánh Cảnh, toàn bộ Tiên Huyền đại lục cộng lại có được bao nhiêu người chứ? Căn bản không có vị đại năng Thánh Cảnh nào lại nhàn rỗi, để tâm làm loại chuyện nhỏ nhặt này.

Cho nên ở Tiên Huyền đại lục, người bị chứng Phong Linh, thông thường chỉ có thể chờ chết.