Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 242: Cứu viện




“Bởi vì, bởi vì, thuộc hạ cảm thấy, không bảo vệ được công tử, môn chủ nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho ta, cho nên mới sinh lòng sợ hãi...”

“Vậy ngươi hãy nói một chút về người ra tay, nói không chừng bổn môn chủ có thể cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”

Tử sĩ nơm nớp lo sợ nói ra câu nói lúc trước Dạ Mệnh nói với hắn ta.

“Cái, cái... người kia nói hắn đến từ...” Con ngươi tử sĩ đột nhiên trợn to.

“!”

Chỉ trong nháy mắt, Quân Nguyên cũng phát hiện có điểm không đúng, quát lên: “Hàn Xuyên Phược Trấn!”

Ông ta điều động linh khí vận chuyển, cần phải giết chết tên tử sĩ ngay tại chỗ. Nhưng mà cuối cùng coi như vẫn chậm một bước.

Linh khí trong cơ thể tử sĩ căng lên đến một cực đại.

Chợt “Bùm”!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, náo động toàn trường.

Tu sĩ Thông Thiên Cảnh tự bạo, uy lực tất nhiên không thể khinh thường.

Ánh lửa bốc lên tận trời.

Trong lúc đó, đã có không ít đệ tử bên ngoài đều nhìn thấy cảnh tượng này.

“Thánh, Thánh Môn bị xâm nhập à?”

“Nổ lớn như vậy, không phải là lại có tên ngu nào đó tiếp tục ra tay muốn giết tiểu Thánh Vương ngu ngốc kia lại động tay chân giết người chứ!”

“Nếu để ta nói, thật ra tên hung thủ kia giết quá hay. Cái gì mà tiểu Thánh Vương chứ, chẳng qua là ỷ vào cha hắn là môn chủ đại nhân mà thôi. Ỷ vào bối cảnh này, không ít sư muội sư tỷ, đều bị hắn làm nhục chà đạp.”

“Này! Nhỏ giọng một chút, nếu như bị nghe được thì có khả năng sẽ… ah.”

Không ít đệ tử đều lộ ra chán biểu cảm chán ghét đối với Quân Trường Ca.

Điều này có thể thấy được, những chuyện mà Quân Trường Ca đã làm ở Thánh Môn quả thực không phải là việc mà người làm ra.

Sau khi Trần Nô Kiều về tới gian phòng của mình, vẻ mặt vẫn luôn ngây ngẩn như đang nằm mơ.

“Rốt cuộc thì hắn sẽ liên lạc với mình kiểu gì đây?”

Đang lúc Trần Nô Kiều vừa nhớ tới sự nghi ngờ này, cửa phòng của nàng đột nhiên bị đá văng.

Rầm! âm thanh va chạm nhẹ vang lên.

Đập vào mắt nàng chính là hai nữ đệ tử tướng mạo chả ra sao, nhưng lại vẻ mặt kiêu căng ngang ngược.

“Các ngươi làm gì vậy? Không biết việc tự tiện xông vào gian phòng người khác, sẽ bị phạt tài nguyên tu luyện mỗi tháng sao?” Trần Nô Kiều nhịn không được, nói.

“Môn chủ vừa mới ra lệnh, tất cả những người khả nghi, đều phải đi tới Giới Luật Đường để kiểm tra dần dần.”

“Cho nên?”

“Chuyện này còn cần phải hỏi à? Mọi người đều biết, gần đây tiểu Thánh Vương đại nhân đã mời ngươi năm lần bảy lượt ngỏ lời mời nhưng ngươi vẫn cự tuyệt. Cuối cùng có thể là do ngươi không kìm được nóng giận, nên đã lén lút giết luôn tiểu Thánh Vương!”

Nghe vậy, Trần Nô Kiều tức đến mức cười rộ lên.

“Nói chuyện không có một chút hợp lý nào, ta chỉ có tu vi Động Linh Cảnh, mà tiểu Thánh Vương đã là Dưỡng Thần Cảnh. Ngươi cảm thấy người của Giới Luật Đường biết tin chuyện quỷ quái mà các ngươi đang cố bịa ra sao?”

“Đương nhiên sẽ tin!”

Lại là một giọng nói vang lên, chỉ thấy một thanh niên mặc phục sức Giới Luật Đường chậm rãi đi tới.

“Trần Tam Văn, là ngươi!”

Trần Nô Kiều chợt đoán được mọi chuyện, nhướng lông mày lên nói: “Thì ra là ba người các ngươi thông đồng với nhau, các ngươi làm bộ dáng như vậy, không sợ ta sẽ đi tố cáo các ngươi à?”

Đệ tử Thánh Môn được gọi là Trần Tam Văn cười nói: “Ha ha ha, tố cáo? Có bản lĩnh thì ngươi đi đi! Ngược lại, ta muốn nhìn thử xem ai sẽ thương hại ngươi, một đệ tử nội môn nho nhỏ.”

Trần Nô Kiều cắn răng.

“Chẳng qua, nếu không muốn đi cũng không phải không được.”

Trần Tam Văn bỗng nhiên đi lên mấy bước, nhướng lông mày gian xảo liếc nhìn thân thể của Trần Nô Kiều thêm vài.

Trong lòng thầm nghĩ, không hổ là người mà ngay cả tiểu Thánh Vương cũng nhìn trúng, quả nhiên tư sắc tuyệt nhất!

Hắn ta cười gian nói: “Nếu như ngươi nguyện ý trả giá chút gì đó. Ta cam đoan, Trần Tam Văn ta không những có thể mang ngươi ăn ngon uống say, mà còn...”

Bốp! Âm thanh cái tát vang lên giòn tan.

Đầu tiên, Trần Tam Văn có chút bối rối, nhìn thấy dấu bàn tay màu đỏ ửng trên mặt thì giận tím người!

“Ngươi!” Trần Tam Văn muốn ra tay.

Không ngờ Trần Nô Kiều lại dám công kích thêm lần nữa, tay phải thành nắm đấm, trực tiếp đánh trúng lồng ngực Trần Tam Văn.

Bang!

Trần Tam Văn lui về phía sau mấy chục bước, miễn cưỡng đứng vững.

Nữ nhân bên phải dùng tay chỉ Trần Nô Kiều tức giận nói: “Không chỉ không nghe theo mệnh lệnh của đệ tử Giới Luật Đường, lại còn tự ý công kích đệ tử Giới Luật Đường, đạp lên quy tắc Thánh Môn thì phải bị đưa vào lao ngục!”

“Như vậy à? Vậy nếu như giết chết đệ tử Giới Luật Đường của Thánh Môn các ngươi, thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?”

Trần Tam Văn vô thức cười lạnh.

“Phá vỡ quy tắc của Thánh Môn, kháng lệnh giết đệ tử Giới Luật Đường các loại, đều sẽ bị xử tử.”

Trần Tam Văn chợt phát hiện có điểm không thích hợp, nhanh chóng quay đầu.

Lúc này, đứng phía sau người hắn ta là một nam tử trung niên, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững.