Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 240: Thánh Môn kinh biến




Luồng uy áp tựa như ngàn ngọn núi lớn cùng đè lên người hắn ta. Đừng nói nhúc nhích, ngay cả điều cơ bản nhất là vận chuyển linh khí cũng không làm được.

“Ngươi, ngươi làm gì đấy?”

Quân Trường Ca cũng bị một màn bất thình lình này dọa cho sợ đến choáng váng, cả người lui về phía sau. Bỗng nhiên hắn ta liếc mắt tới nữ đệ tử đã bị dọa đến tứ chi run rẩy.

“Nhanh, nhanh lên, giúp công tử cầm chân hắn một lát, ta đi tìm cứu viện!”

Quân Trường Ca ra lệnh cho nữ đệ tử.

“Ta, ta không được, công tử, ta...” Sắc mặt nữ đệ tử trắng bệch, run rẩy nói.

Bốp! Tiếng bạt tay giòn tan vang lên.

“Mẹ nó, một con tiện nhân cái như ngươi mà cũng dám cãi lại mệnh lệnh của bản công tử, hôm nay cho dù ngươi sống sót, bản công tử cũng muốn làm cho ngươi sống không dễ chịu!”

Dưới tình thế cấp bách thế này, khuôn mặt Quân Trường Ca dữ tợn nhìn về phía nữ đệ tử nói, so với mấy phút trước thì cứ như là hai người.

“Ta... Ta...”

Nữ đệ tử đưa tay sờ gò má phải đỏ, chậm chạp đứng dậy.

Nhưng mà lúc này Dạ Mệnh đã thuấn di một cái, lướt qua nữ đệ tử kia, đi tới trước mặt Quân Trường Ca.

Quân Trường Ca sợ hãi nuốt nước bọt, không ngừng lùi về phía sau. Mà Dạ Mệnh thì từng bước tới gần, giống như nhẫn nại đến cực hạn.

Thần sắc Quân Trường Ca trong nháy mắt đã liên tục xuất hiện vẻ tức giận: “Ta liều mạng với ngươi!”

Khí tức Dưỡng Thần Cảnh ngũ trọng thiên bùng nổ.

Cùng lúc đó trong lòng bàn tay phải cũng xuất hiện một thanh đường đao, là pháp bảo Địa Giai thượng phẩm.

Quân Trường Ca giận dữ bổ về phía Dạ Mệnh: “Can Ma Đao.”

“Cút.”

Dạ Mệnh phun ra một chữ, nói sao làm vậy.

Quân Trường Ca không khống chế được cơ thể của mình, giống như có một quả pháo khí khổng lồ đột nhiên đánh vào trên người hắn ta.

Cuối cùng toàn bộ thân hình của hắn ta ngã lên trên vách tường.

Khụ khụ.

Trong miệng Quân Trường Ca phun trào máu tươi, khuôn mặt vừa nãy còn phẫn nộ, bây giờ bị đánh đau, một lần nữa biến thành sợ hãi.

“Ta… Ta… A!”

Quân Trường Ca còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, tay phải Dạ Mệnh đã chụp lấy cổ của hắn ta, kéo đến trước mặt mình.

“Van ngươi, van xin ngươi, đừng giết ta, Thánh Môn ta có rất nhiều chí bảo, chỉ cần ngươi...”

Răng rắc! Một tiếng gãy trong veo, giò tan vang lên.

Tay Dạ Mệnh dùng sức bóp mạnh, một chiêu trực tiếp vặn gãy cổ vị tiểu Thánh Vương của Thông Thiên Thánh Môn này.

Bịch!

Nhìn thấy thi thể Quân Trường Ca ngã trên mặt đất, thân thể nữ đệ tử đột nhiên run lên, càng thêm hoảng sợ.

Cho đến khi nàng ta thấy Dạ Mệnh xoay người đi thẳng về phía trước, không xử lý mình thì trong lòng căng thẳng mới có thể thở hắt ra nhẹ nhõm. Nếu là tới giết Quân Trường Ca, vậy xem ra không liên quan đến mình rồi.

Đúng lúc nàng ta vừa mới thả lỏng.

“Suýt nữa thì quên mất.”

Đột nhiên, thời gian như bóng câu qua khe cửa, một luồng kiếm khí nhanh như sét đánh, bay tới xuyên qua mi tâm nàng ta.

“A?”

Nữ đệ tử giật mình.

Sau đó cứ như vậy, ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Hiện tại hiện trường chỉ còn lại tên tử sĩ Thông Thiên Cảnh cùng với Dạ Mệnh.

Dạ Mệnh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt mà nhìn tên tử sĩ kia.

Tử sĩ thì dùng ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ mà nhìn Dạ Mệnh.

Dạ Mệnh cười híp mắt nói: “Nhớ kỹ, kẻ đến giết người chính là sát thủ hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Vạn Thánh.”

Dứt lời, Dạ Mệnh đứng dậy.

Sau đó, biến mất không thấy tăm hơi, vị trí cũ chỉ còn lưu lại một tàn ảnh.

Khoảng chừng hai canh giờ sau, trên bầu trời cách Thông Thiên Thánh Môn còn khoảng vài trăm dặm.

Trên một mảnh biển mây lững lờ trôi, có bảy bóng người đang đứng.

Bảy bóng người này theo thứ tự là Lữ Bất Hiên, Tư Không Trường Viễn, Trần Nô Kiều, cùng với bốn gã tu sĩ vừa bộc lộ tài năng của Mạnh Mãnh quốc.

Lúc này, ánh mắt Lữ Bất Hiên lặng lẽ liếc nhìn Trần Nô Kiều ở phía sau, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Bản thân lão ta đang còn muốn làm chút động tác trên người tên đệ tử mà Trần Nô Kiều chọn.

Không ngờ là đối phương lại thật sự chọn trúng bốn tên đệ tử duy nhất có tư chất tu luyện coi như còn nhìn được ở đây.

“Chuyện đến nước này cũng không làm tiếp được gì, chỉ cần chờ đến khi trở về Thánh Môn rồi mới giải thích cho Quân công tử.”

Đợi tới khi mọi người tới gần Thông Thiên Thánh Môn, đột nhiên lại bị người khác cản lại.

Lữ Bất Hiên nhịn không được mà nhíu mày, nhìn tên đệ tử Thánh Môn trước mắt: “Không nhìn thấy bổn trưởng lão đang cầm trưởng lão lệnh à?”

“Vô cùng xin lỗi Lữ trưởng lão và Tư Không trưởng lão, tiểu Thánh Vương vừa mới bị ám sát, đã ngã xuống rồi. Sau khi môn chủ đại nhân biết được tin tức này, rất giận dữ, cưỡng ép chấm dứt bế quan. Hiện tại Thông Thiên Thánh Môn đã tiến vào trạng thái nội bất xuất ngoại bất nhập. Muốn ra vào cần phải tiến hành tầng tầng lớp lớp điều kiện.”

“Ngươi nói cái gì? Tiểu Thánh Vương bị người ta giết rồi?”

Tư Không Trường Viễn cùng Lữ Bất Hiên đều thất kinh nói.