“Trận pháp Thiên giai cực phẩm? Nhưng đáng tiếc, căn bản là vô dụng với mình.” Dạ Mệnh cười nói.
Bản thân hắn thao túng tu vi của Vạn Thánh đã đạt tới Thánh Cảnh lục trọng thiên kinh người.
Trừ phi là trận pháp Tiên giai, thậm chí là phải đến Đế giai trong tin đồn, nếu không... Muốn ngăn cản hắn, căn bản là chuyện ngàn lẻ một đêm.
Dạ Mệnh thả người hóa thành một tia sáng, lập tức nhẹ nhàng, không gặp bất kỳ một trở ngại nào mà xuyên qua trận pháp, đi thẳng vào trong Thánh Môn.
Trong một thiền điện nguy nga lộng lẫy.
“Cự tuyệt một lần cũng thì cũng thôi đi, lại còn dám cự tuyệt công tử nhiều lần. Tại sao công tử không giết ả tiện tỳ kia luôn đi?”
Một nữ đệ tử Thánh Môn có tướng mạo quyến rũ, y phục hở hang, đang nằm ở trên ngực người thanh niên để trần nửa thân trên.
Thanh niên này chính là tiểu Thánh Vương hiện tại của Thánh Môn.
Quân Trường Ca nghe vậy, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Hết cách rồi, ai bảo cha ta đã dặn dò, bảo ta dạo này phải an phận một chút, đừng gây ra chuyện gì, nếu không... lúc này ả tiện nữ không biết điều kia đã nằm trên giường của ta, muốn sống không được muốn chết không xong rồi.”
Quân Trường Ca đột nhiên nhếch miệng cười.
“Nhưng mà, vừa nãy ta đã nhờ cậy lão già Lữ Bất Hiên giúp ta mang tiện nữ kia ra ngoài.”
“Mượn cơ hội này tìm chút nhược điểm, vậy thì sau khi ả trở về, bản công tử có cả đống phương trừng trị ả ta.”
“Không hổ là công tử.”
Tay phải nữ đệ tử đặt ở giữa ngực Quân Trường Ca, nhẹ nhàng vuốt ve. Dường như Quân Trường Ca lại bị kích thích nổi lên hứng thú, ngón trỏ tay phải nâng cằm nữ đệ tử lên.
“Chỉ cần ngươi làm tốt, ngươi muốn vị trí tiểu Thánh Nữ, đợi ta cha thành công đột phá Bán Thánh Cảnh, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.”
“Đa tạ công tử.” Hai mắt nữ đệ tử nở rộ tinh quang: “Vậy nô gia nhất định phải cẩn thận hầu hạ ngài rồi.”
Đúng lúc hai người đang định cá nước thân mật thêm lần nữa.
“Thứ gì vậy?” Quân Trường Ca nhíu mày.
Tay phải Quân Trường Ca tiếp được đồ vật không biết là gì vừa mới bay vào. Hắn ta tập trung quan sát, phát hiện trên lệnh bài khắc một đầu lâu ác quỷ nhìn rất sống động.
Tất nhiên là Quân Trường Ca không biết rõ về sự tồn tại của Huyết Sát Các, cho nên cũng hoàn toàn không biết gì về Huyết Sát Lệnh cả.
“Thứ quỷ gì đây?”
Sau khi Quân Trường Ca nói thầm một tiếng, thuận tay ném Huyết Sát Lệnh qua một bên. Bây giờ dục hoả trong lòng hắn ta đang ngo ngoe muốn bốc lên rồi.
Mấy chuyện như vậy, hắn ta cũng lười xử lý.
“Lần này để bản công tử cho ngươi xem sự lợi hại của ta.”
Quân Trường Ca cười đầy dâm tà, chậm rãi đứng lên, hai mắt như sài lang mà nhìn nữ đệ tử.
Nữ đệ tử thì càng lộ ra thần thái quyến rũ: “Công tử có gan thì tới đây đi, nhưng mà ta lại muốn nhìn một chút...” Nói được nửa câu, đồng tử nàng ta đột nhiên co rụt lại.
Tay phải nhấc lên: “Không hay rồi! Công tử mau tránh ra!”
“Hả?”
Lúc này đầu óc Quân Trường Ca đã hoàn toàn bị dục vọng che lấp, tất nhiên không có khả năng nhận thấy đòn công kích lạnh lùng ở phía sau.
Ngay lúc tia kiếm khí kia gần xuyên qua lồng ngực Quân Trường Ca, sợi dây chuyền trên cổ hắn ta lóe ra ánh huỳnh quang, bất ngờ bùng nổ ra một vòng bảo hộ, bảo vệ Quân Trường Ca vào bên trong.
Rầm!
Âm thanh van chạm nặng nề đột nhiên vang lên đã hoàn toàn kích thích Quân Trường Ca.
Hắn ta nhanh chóng xoay người, nhìn về phía trước.
Một gã đàn ông trung niên mặc bạch y, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt đang chậm rãi đi vào trong tòa thiền điện này.
“Ngươi là ai? Ngươi có biết đây là nơi nào không hả?” Quân Trường Ca thật sự sợ hãi.
Dạ Mệnh vừa đi về phía trước, vừa giới thiệu đâu vào đấy: “Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Vạn Thánh. Phụng lệnh đến đây lấy mạng tiểu Thánh Vương của Thông Thiên Thánh Môn, Quân Trường Ca!”
“Giết, giết ta á?” Quân Trường Ca có chút sửng sốt.
Sau đó vẻ mặt giật mình rất nhanh đã biến thành cười nhạt: “Tuy không biết Huyết Sát Các trong miệng ngươi là thế lực gà đất chó sành nào, nhưng chỉ bằng một mình ngươi mà dám đến ám sát bản công tử, ha ha, không biết trời cao đất dày.”
Chỉ thấy, trong tay Quân Trường Ca xuất hiện một tấm phù màu xanh, hắn ta vừa rót linh khí vào, phù triện tự nhiên cháy bùng lên.
“Gọi người giúp đỡ? Ngươi cảm thấy hắn ta sẽ cứu được ngươi à?”
“Cứ thử chẳng phải sẽ biết ngay à.” Quân Trường Ca nheo mắt lại.
Phía sau lưng Dạ Mệnh vừa chợt hiện ra một bóng người khoác áo bào đen.
Tay phải đối phương cầm một món pháp bảo Địa giai, động tác mây trôi nước chảy, lưu loát sinh động, từ phía sau Dạ Mệnh đâm mạnh tới.
“Thử xem? Chỉ là Thông Thiên Cảnh nhất trọng thiên cũng xứng à?”
Dạ Mệnh cười châm chọc, ý niệm hơi chuyển động, một luồng uy áp chỉ thuộc về Thánh Cảnh lập tức tràn ra.
Hai mắt tên thiếp thân tử sĩ của riêng Quân Trường Ca trợn lên thật lớn, thân thể không tự chủ được ngã gục xuống, tứ chi chạm đất.