Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 238: Tiểu thánh vương Quân Trường Ca




     Hồn phách của Trần Nô Kiều giống như bị hút vào trong đó, toàn bộ hai mắt ngẩn ra. Tinh thần ở trong không gian nào đó.

Vẻ mặt Trần Nô Kiều cảnh giác nhìn thấy tinh thần mình đích bị kéo vào mảnh không gian không này của Dạ Mệnh.

"Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao phải làm như vậy?"

Nghe vậy.

Dạ Mệnh tắc nói: "Xin Trần cô nương yên tâm, ta không có ác ý, ngược lại ta còn muốn làm một giao dịch với ngươi."

"Giao dịch gì?"

Mặc dù ngoài miệng Trần Nô Kiều đang nói.

Nhưng thật ra suy nghĩ tìm cách trốn thoát trong lòng cũng không đứt.

Nàng nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ đến, trong lần sát hạch này vậy mà còn có cường giả thần bí loại này ẩn giấu.

"Theo ta được biết."

"Trần cô nương ở trong Thông Thiên thánh môn cũng không quá vui vẻ nhỉ."

Trần Nô Kiều nhẹ giọng nói: "Vậy thì thế nào?"

"Ta có cách có thể có giúp ngươi thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng này."

Nghe vậy.

Đột nhiên nhớ tới Quân Trường Ca kia khiến người khác ghê tởm, Trần Nô Kiều vậy mà hỏi tới theo bản năng nói: "Ngươi chuẩn bị giúp như thế nào?"

"Ví dụ như giúp ngươi giết một người?"

Dạ Mệnh nhoẻn miệng cười.

Mà Trần Nô Kiều nghe câu như vậy.

Hai mắt vừa nãy còn dâng lên một tia sáng rực rỡ, thoáng chốc ảm đạm xuống.

Giết Quân Trường Ca? Buồn cười, ở Thục giới to lớn như vậy, người có thể giết hắn ta, chỉ sợ cũng chỉ đếm trên mười ngón tay. Mặc dù không biết mục đích của thanh niên thần bí trước mắt này là gì, nhưng khi biết người mình muốn giết, chỉ sợ cũng sẽ bị dọa một phen. Trần Nô Kiều cười châm chọc.

"Nếu ta nói người ta muốn là tiểu thánh vương của Thông Thiên thánh môn chúng ta, Quân Trường Ca."

"Không biết các hạ có thể làm được không."

Nghe vậy.

Dạ Mệnh nói ra một câu khiến Trần Nô Kiều vô cùng khiếp sợ.

"Không thành vấn đề."

"Ngươi, ngươi có biết Quân Trường Ca là ai không?"

Trần Nô Kiều hơi không xác định nói.

Nàng nghi ngờ người trước mắt này căn bản ngay cả Quân Trường Ca là ai cũng không biết, dù sao nếu biết thân phận của Quân Trường Ca. Người bình thường cũng sẽ không nói ra loại lời nói xằng bậy này.

"Vậy nếu như ta làm được, Trần cô nương có thể đồng ý một điều kiện của ta không?"

Dạ Mệnh vào thẳng chủ đề.

"Điều kiện gì?"

Trần Nô Kiều hỏi.

"Gia nhập thế lực ở chỗ ta, Huyết Sát Các."

Dạ Mệnh cười khẽ nói.

"Huyết Sát Các?"

Trần Nô Kiều sửng sốt, nàng căn bản hoàn toàn không có ấn tượng với chỗ thế lực này. Có điều nàng chợt suy nghĩ một lát.

Cho dù Dạ Mệnh không giết được Quân Trường Ca thì nàng cũng không thiệt hại gì.

Ngược lại nếu như thật sự có thể giết quỷ phong lưu chết tiệt kia, cả người mình thật sự thoải mái.

"Ta có thể đồng ý ngươi."

"Vậy xin Trần cô nương chờ tin tốt đi."

Dạ Mệnh từ từ quay người, búng ngón tay phải kêu một cái. Trần Nô Kiều đột nhiên bừng tỉnh, từ đó phục hồi tinh thần lại.

Nhìn quanh bốn phía.

Phát hiện xung quanh đã không có bóng dáng của Dạ Mệnh. Giống như đối phương chưa từng xuất hiện.

"Người đâu?"

Trong lòng Trần Nô Kiều vô cùng khiếp sợ. Đồng thời nàng không khỏi ngẩng đầu vừa thấy.

Phát hiện hai người Lữ Bất Hiên ở đỉnh núi đều giống như không phát hiện tình huống này. Không biết hai người đang thảo luận cái gì.

"Đây là..."

Nàng đột nhiên chú ý tới một tờ giấy xuất hiện trong tay. Mặt trên viết hai hàng chữ.

"Người đi lên thứ bảy, thứ mười một, mười ba và hai mươi ba, bốn người đi lên này, so tư chất tu luyện giữa mọi người ở đây thì miễn cưỡng xem như đạt tới tiêu chuẩn của thánh môn ngươi."

Trần Nô Kiều khẽ mím môi lại. Cả người ngơ ngác đứng tại chỗ.

Nàng im lặng một lúc lâu rồi lẩm bẩm: "Huyết Sát Các."

"Rốt cuộc là thế lực gì?"

Nơi nào đó.

"Vì để ngừa vạn nhất, lần này dùng cơ thể Vạn Thánh để hoàn thành nhiệm vụ vậy."

Dạ Mệnh tìm được một chỗ cực kỳ bí mật, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Vạn Thánh bị Dạ Mệnh điểu khiển chậm rãi đi ra từ hư không. Dạ Mệnh liếc nhìn bản thể ngồi xếp bằng ở tại chỗ.

Ý niệm vừa động.

Sau khi bày ra một cấm chế ở quanh người bản thể này thì quay người rời đi.

“Cường giả đã tụ tập ở Vật Hành Châu, lát nữa ra tay, tốt nhất là cố gắng giữ lại thực lực, để tránh làm ra động tĩnh quá lớn dẫn luôn mấy lão yêu quái Thánh Cảnh ra. Như vậy thì khó giải quyết rồi.”

Dạ Mệnh thầm nhủ trong lòng chưa được bao lâu, thân hình đã lướt đi được mấy vạn dặm.

“Thấy rồi.” Dạ Mệnh mở miệng nói.

Ánh mắt lướt qua núi sông dày đặc bên dưới, dừng lại trên một sơn mạch mênh mông bất tận, liên miên không dứt.

Điều làm cho sơn mạch ở Vật Hành Châu khác với Thiên Nguyên châu, Phúc Vân châu chính là vì linh khí ở đây cao hơn hai châu còn lại rất nhiều. Thậm chí, cây cỏ trong sơn mạch nếu so với Thiên Nguyên Châu thì còn cao lớn hơn.

Đặc biệt là trong sơn mạch mà hiện tại Thông Thiên Thánh Môn đang cắm rễ, núi non trải dài tới mấy ngàn dặm, giống như một con địa long.

Từng toà kiến trúc cao ngất, sừng sững ở trên dãy núi. Linh khí nồng đậm thành sương mù, phiêu dật tứ tán bao phủ đỉnh núi khiến người ta phải cảm khái. Không hổ là đại tông môn Tứ Phẩm, có hi vọng bước vào thế lực Tam Phẩm.