Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 237: Khí vận màu vàng nhạt (2)




     "Như đã nói qua, vì để tránh khiến cho người khác chú ý quá mức, ta còn phải dựa theo lời của trưởng lão thánh môn kia, thông qua một hai cửa trước mới được."

"Thôi được. Vậy ta thuận tiện chơi đùa là được rồi."

Tươi cười trên mặt Dạ Mệnh càng thêm rực rỡ.

Lữ Bất Hiên trên trời cao khoanh tay đứng nói: "Được rồi, ta tuyên bố, bây giờ bắt đầu sát hạch."

Dứt lời.

Trong nháy mắt chỗ chân núi bùng nổ lên một trận tranh đấu kịch liệt.

"Mẹ kiếp! Đừng chắn đường lão tử."

"Mau mau cút, Luyện Thể Cảnh nho nhỏ cũng dám tới nơi này, cẩn thận ông nội ngươi, Uẩn Linh Cảnh ta một cái tát đập chết ngươi."

"Ta xem ai dám cản ta!"

Vừa mới bắt đầu chưa đến một giây.

Lại xuất hiện đủ loại xô đẩy đánh nhau, sợ để người bên cạnh vượt qua mình. Có điều rất nhanh có người phát hiện không đúng.

"Vãi, sao đường đá này một bậc thang so với một bậc thang lại nặng hơn?"

"Con bà nó, ta chịu không nổi."

Có người mới vừa đi lên một vài bước, trực tiếp bị kia dòng trọng lực mạnh mẽ xảy ra bất ngờ áp đảo. Cả người ngửa ra phía sau ngã xuống.

Có điều cái này còn chưa phải là thảm nhất.

Người ngã sấp xuống còn chưa kịp đứng lên.

Số người phía sau ùa đến tính bằng đơn vị hàng ngàn, vô số đôi chân không chút lưu tình nào trực tiếp đạp lên trên người hắn ta.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là nguội lạnh.

Dù sao một người bình thường ngay cả người tu luyện cũng không phải, thân thể đối mặt với loại tình huống này chắc chắn chỉ có một con đường chết, dù sao cũng gần nửa giờ.

Tốc độ của quần thể lộ ra rất nhanh trên đường trọng lượng khô này.

Số người bị vây ở tầng một tới tầng một ngàn, số người chiếm tổng thể khoảng chừng bảy mươi phần trăm. Mà còn hai mươi phần trăm số người đang ở tầng một nghìn lẻ một đến tầng hai nghìn.

Cuối cùng mười phần trăm còn lại thì đều ở trên tầng hai nghìn.

Người nhanh nhất cũng mới đi đến tầng bốn nghìn.

"Cái này không công bằng, vì sao có thể vài người đỡ một người?"

Một người nhịn không được nói.

Chỉ thấy phía trước.

Thanh niên mặc quần áo và trang sức đẹp đẽ quý giá.

Sắc mặt hơi tái nhợt.

Nhưng phía sau thanh niên có năm tên đàn ông cường tráng khí thế không tầm thường đang dùng tay ngăn cản sau lưng thanh niên. Để thanh niên có thể tiếp tục đi tới phía trước.

Thanh niên quần áo và trang sức đẹp đẽ quý giá nghe một câu như thế.

Hơi quay đầu lại, trong giọng còn kèm theo châm chọc, cười nhạo nói: "Một đám điêu dân, sao bản thái tử lại không thể?"

"Một đám điêu dân chỉ xứng sinh hoạt dưới mặt đất, các ngươi im lặng chứng kiến bản thái tử trở thành người thứ nhất qua cửa đi."

Thanh niên ngửa mặt lên trời cười to một hồi xong, đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên. Một bóng dáng đã từ từ đi qua bên cạnh hắn.

Thanh niên trừng lớn hai mắt, giống như thấy chuyện gì khác thường. Dưới sự theo dõi của nhiều con mắt.

Một nam tử tướng mạo phi phàm đang đi từng bước không nhanh không chậm đi lên trên.

“Ồ. Tốc độ này... Không ngờ trong đám người vậy mà còn có người như thế."

Tư Không Trường Viễn hơi ngạc nhiên một chút.

Có điều Lữ Bất Hiên bên cạnh lại lắc lắc đầu,

"Mặc dù không biết hắn chơi những kiểu thủ đoạn nhỏ nào, nhưng ta vừa mới nhìn kỹ qua."

"Linh khí xung quanh trên người của người này không chỉ có không có một chút dao động, thậm chí còn có ý cách xa bên ngoài một chút."

Lữ Bất Hiên châm chọc nói: "Tư chất tu luyện loại này, chỉ sợ trong thấp kém cũng là đứng hàng thấp kém."

Tư Không Trường Viễn nghe vậy, hơi nâng cao tinh thần nhìn một cái.

Kết quả giật mình nói: "Thật đúng vậy, mối quan hệ với linh khí loại này, có thể bước vào Luyện Thể Cảnh chỉ sợ cũng coi như là trên phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh đi."

Hai người đương nhiên không biết.

Dạ Mệnh vì tránh nghi ngờ nên đã trực tiếp phong bế toàn bộ lỗ chân lông linh khí của mình, thậm chí còn cố ý tạo ra một linh khí với cảm giác chán ghét. Mục tiêu chính là làm cho hai đồ ngu kia mắc mưu.

Không đến một lát.

Dạ Mệnh thành công qua cửa thứ nhất.

Tiếp theo đi vào chỗ giữa sườn núi cũng lấy được một tấm lệnh bài. Trần Nô Kiều nhìn thấy Dạ Mệnh leo lên nhanh như vậy.

Trên mặt cũng có không ít ngạc nhiên.

Đã vậy còn quá nhanh!

Theo tốc độ mà nàng đoán, ít nhất cần chờ khoảng một canh giờ, người đầu tiên mới xuất hiện. Trần Nô Kiều bình phục xuống ngạc nhiên trong lòng.

Bình tĩnh nói với Dạ Mệnh nói: "Ngươi chờ một lát trước nhé, những người khác còn chưa đi lên."

Dạ Mệnh mỉm cười gật đầu.

Hắn đột nhiên truyền âm nói với Trần Nô Kiều.

"Vị tiên tử này, ta muốn cho ngươi xem món đồ."

Trần Nô Kiều nghe vậy.

Sửng sốt nói: "Cái gì vậy?"

"Mời nhìn chăm chú vào mắt của ta."

Trần Nô Kiều thần sai quỷ khiến theo lời nói của Dạ Mệnh, nhìn vào mắt anh này. Một đôi con ngươi màu nâu.

Không khác gì người bình thường?

Trong lúc trong lòng của Trần Nô Kiều nảy sinh nghi ngờ. Hai con ngươi của Dạ Mệnh đột nhiên một đôi dâng lên trận văn đồ án cực kỳ nhỏ.