Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 236: Khí vận màu vàng nhạt




     "Ha ha. Tính tình của Tư Không trưởng lão vẫn giống y chang lần đầu gặp nhau vào năm đó."

Lữ Bất Hiên cười ha ha.

Tư Không Trường Viễn cũng lập tức nở nụ cười.

“Lúc đó chẳng phải ngươi…”

Đột nhiên Tư Không Trường Viễn truyền âm với Lữ Bất Hiên nói: "Đúng rồi. Đang êm đẹp sao ngươi lại dẫn một đệ tử nội môn ra đây?"

Nói xong ánh mắt của lão ta còn nhạy bén nhìn nữ tử phía sau.

Ý cười của Lữ Bất Hiên hơi thu lại.

Cũng truyền âm nói: "Nàng ấy đắc tội với Quân công tử, cho nên Quân công tử chỉ thị ta mượn cơ hội mời chào đệ tử Mạnh Mãnh quốc lần này dẫn nàng mang ra đây. Thuận tiện cho nàng biết tay một chút."

Nghe được ba chữ Quân công tử.

Sắc mặt của Tư Không Trường Viễn lập tức cứng đờ, gật đầu.

"Thì ra là thế."

Ba chữ Quân công tử này, tên thật hắn ta là Quân Trường Ca.

Có thể nói, ở Thông Thiên thánh môn này hắn ta là một người xa hoa dâm dật danh xứng với thực, quần áo lụa là lại vô cùng ngang ngược. Nói là thái tử gia của thánh môn cũng không quá đáng.

Dù sao ai bảo người ta có gia tộc, người trong tộc lại gần như đảm nhiệm các chức vị quan trọng của Thông Thiên thánh môn . Bây giờ cha hắn ta là đương kim môn chủ của Thông Thiên thánh môn .

Thông Thiên thánh môn, hay nói thẳng ra là tông môn của gia tộc Quân gia cũng không quá đáng. Quyền thế to lớn, ngay cả đám trưởng lão bọn họ cũng tuyệt đối không dám đắc tội với hắn ta. Cho nên ngay sau đó mới có một màn này.

Sau khi trò chuyện với nhau.

Ba người đã đi tới phía trên Mạnh Nhạc. Ánh mắt Lữ Bất Hiên quan sát bên dưới một chút, sau đó rành mạch phân minh nói: "Sát hạch có ba cửa, cửa thứ nhất là đạp trọng lượng khô."

Ánh mắt lão ta rơi vào đường thềm đá là chỗ thông nhau giữa chân núi và sườn núi kia một cái.

"Người nào thuận lợi đi hết con đường có một vạn bậc thềm đá này thì xem như người đó được thông qua."

"Cửa thứ hai, đoạt lệnh bài."

"Ở giữa sườn núi rải rác một trăm tấm lệnh bài, sau một canh giờ, ai có được lệnh bài trước thì có thể vào cửa tiếp theo."

"Về phần cửa thứ ba, lại là chọn lựa."

"Một trăm người còn lại, ai được bản trưởng lão nhìn trúng, người đó có thể trở thành đệ tử ngoại môn của thánh môn ta."

"Bây giờ ai có nghi ngờ mời đưa ra câu hỏi."

Lữ Bất Hiên bình tĩnh nói. Đột nhiên, một giọng nói truyền đến.

"Xin hỏi trưởng lão đại nhân, không biết dọc đường cửa thông nhau này có quy tắc tập kích người khác không, hoặc là đánh chết người?"

Người nói ra những lời này là một nam tử có dáng người to lớn, trên khuôn mặt nam tử có một vết đao lớn.

"Có."

Lữ Bất Hiên chợt lộ ra nụ cười hơi uy nghiêm đáng sợ. Nam tử có sẹo đao cười không đàng hoàng,

"Ta biết rồi."

Lữ Bất Hiên đột nhiên quay đầu, ánh mắt rơi trên người tên đệ tử nội môn phía sau kia. Vuốt chòm râu dưới cằm.

"Bổn trưởng lão nhớ rõ ngươi tên là Trần Nô Kiều."

"Đúng vậy thưa trưởng giả."

Nữ tử có dung mạo xuất chúng hé miệng nói.

"Lúc nữa đến nhiệm vụ chọn lựa hạt giống tu luyện thích hợp từ trong một trăm người thắng lợi ở cửa thứ hai này bàn giao lại cho ngươi.”

"Bổn trưởng lão nghe nội môn nói, ánh mắt của ngươi rất sáng suốt, tài năng tri thức lại là tuyệt nhất, cũng đừng để cho bản trưởng lão phải thất vọng."

Lữ Bất Hiên nói lời thấm thía.

Trần Nô Kiều ngạc nhiên.

Sau khi tu luyện giả bước vào Dưỡng Thần Cảnh, tập trung tinh thần có thể thấy được mức độ ảnh hưởng của linh khí quanh người của một người, do đó suy đoán ra tư chất tu luyện này.

Mà tu vi của nàng khó khăn lắm mới tới Động Tiên Cảnh thất trọng thiên, ngay cả cửa của Dưỡng Thần Cảnh cũng chưa đạt tới. Kêu nàng chọn sao? Đây không phải đang làm khó dễ nàng đấy à?

Tiếp theo nàng phục hồi lại tinh thần, muốn nói: "Đã rõ, nhưng tu vi của đệ tử mới chỉ là Động Tiên Cảnh…"

"Ồ."

Lữ Bất Hiên quay người lại nhìn với một ánh mắt sắc bén:

"Nói như vậy là ngươi muốn từ chối bổn trưởng lão sao?"

Trần Nô Kiều hơi cắn răng.

Nàng ta chợt cúi đầu nói: "Không, không có. Đệ tử đã hiểu."

"Vậy ngươi đi trước đi."

"Vâng."

Trần Nô Kiều thối lui, thân hình bay lướt qua phía giữa sườn núi. Cùng lúc đó.

Cặp mắt của Dạ Mệnh lúc này đúng là như nhặt được báu vật.

"Khí vận màu vàng nhạt!"

Ánh mắt của hắn hết sức chăm chú rơi vào Trần Nô Kiều ở một bên đang chạy từ đỉnh núi tới chỗ giữa sườn núi. Có thể thấy được có một đám mây mù màu vàng nhạt không rõ ràng quanh quẩn trên đỉnh đầu.

Không hề nghi ngờ, đây quả thật là một người rất có khí vận!

"Tuy rằng đã là đệ tử của Thông Thiên thánh môn, nhưng bắt nàng ta đến Huyết Sát Các bên này của ta hẳn là không thành vấn đề."

Dạ Mệnh nhếch miệng cười.

Thật ra hắn đã nghe không sót một chữ nào những lời vừa rồi mà Lữ Bất Hiên đã nói. Dạ Mệnh nhìn ra đối phương hẳn là đang làm khó dễ nàng ta... Một khi đã như vậy thì dễ xử lý rồi.