Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 235: Thông Thiên thánh môn




     Theo hắn biết thì Thông Thiên thánh môn đương nhiên là một thế lực tứ phẩm tiếng tăm lừng lẫy trong Thục giới. Vả lại, nói không chừng thế lực tứ phẩm chẳng qua là tạm thời. Nghe tên tiểu nhị kia nói khoảng thời gian trước đây Thông Thiên thánh môn thành công nắm trong tay một tòa Động Thiên.

Nghe cho kỹ. Đây chính là Động Thiên đấy, cũng không phải là những Tiểu Động Thiên đã từng xuất hiện ở hai châu Phúc Vân và Thiên Nguyên trước kia.

Cộng thêm sự việc của một tòa Động Thiên, chỉ sợ không lâu sau Thông Thiên Thánh môn sẽ thăng cấp thành tam phẩm. Chân chính trở thành thế lực lớn số một số hai của Thục giới.

Mà mục đích lần này của Dạ Mệnh rất đơn giản.

Ba ngày sau.

Lúc tuyển sinh, người đến chắc chắn sẽ tính bằng đơn vị hàng nghìn.

Lúc đó mình chỉ cần đứng ở một bên sử dụng kỹ năng quan sát Thiên Nhãn theo dõi là được. Nếu thật sự có người có khí vận màu vàng.

Đến lúc đó phải dựa vào cái miệng này của mình rồi, dù sao kiếp trước mình chính là tinh anh tung hoành ở nơi làm việc mười mấy năm, hắn vẫn rất am hiểu về phương diện lừa dối người này. Thậm chí bây giờ hắn cũng đã nghĩ được cách diễn đạt rồi.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Bên trong lãnh thổ nước Mãnh Mạnh quốc, nơi một ngọn núi lớn nhất.

Mạnh Nhạc.

Giờ phút này số người tụ tập dưới chân núi đã đạt tới hơn mười vạn, có thể thấy được lực hấp dẫn của bốn chữ Thông Thiên thánh môn này mạnh mẽ bao nhiêu. Cho dù mỗi lần Thông Thiên thánh môn chỉ chọn vài người ít ỏi như vậy.

Vẫn có vô số tu luyện giả chen chúc tới như cũ.

Bóng dáng Dạ Mệnh lúc này đang dựa lưng trên một tán cây của cây đại thụ.

"Thật sự ngạc nhiên đấy, có nhiều người như vậy, vậy mà ngay cả người khí vận màu tím cũng không có."

"Điều kỳ lạ nhất còn chưa phải là những thứ này."

Ánh mắt Dạ Mệnh dừng lại trên chỗ nào đó.

Một nam tử tóc trắng xoá, lão giả này đã bước vào tuổi sáu mươi, hai tay đang run rẩy nắm một cây quải trượng.

"Tạm thời không nói tư chất tự nhiên tu luyện, tuổi của gia gia nhà ngươi đây cũng lớn hơn rất nhiều, trừ khi đầu óc của người Thông Thiên thánh môn có bệnh, rõ ràng cũng không thể tuyển ngươi."

Trong lòng Dạ Mệnh chửi thầm nhưng vẻ mặt không vẫn thản nhiên như không. Có điều người khác muốn tới, đó cũng là chuyện của người khác. Cùng lắm hắn chỉ mắng thầm trong lòng mà thôi.

Lại gần một phút nữa trôi qua. Dạ Mệnh hơi mở hai mắt ra.

Tầm mắt nhìn tới một chỗ phía xa xa. Có linh khí rất cường đại đang đến gần... Hoặc đúng như dự đoán có nhiều màu mới ở phía xa kia.

Nhìn trên bầu trời mênh mông, đột nhiên xuất hiện một đám Vân Hải nhỏ.

Trên Vân Hải còn có mấy bóng dáng đứng mơ hồ không rõ. Dạ Mệnh tập trung nhìn vào.

"Một người Động Phủ Cảnh bát trọng thiên, một người Động Phủ Cảnh ngũ trọng thiên, còn có một người Động Tiên Cảnh thất trọng thiên. Có ba người đến đây sao?"

Dạ Mệnh lẩm bẩm.

Đồng thời ngay lúc hắn đang lẩm bẩm.

Những tu luyện giả ở chân núi cách đó không xa hoặc là nhóm người thường cũng không hẹn mà cùng hoảng sợ.

"Là các trưởng lão Thông Thiên thánh môn đến đây."

"Đằng Vân Giá Vụ, đây là pháp thuật của Tiên Môn!"

"Nếu như một ngày kia, ta cũng có thể trở thành các tiên nhân được ngồi tít trên cao thì quá tốt rồi."

Trong lời nói của những người này đều hàm chứa vẻ khiếp sợ và hâm mộ.

Những người đi vào nơi này thì tu luyện giả chỉ chiếm sáu mươi phần trăm, còn lại bốn mươi phần trăm là cho đến bây giờ cũng chưa từng tu luyện, hoặc là những người thường không có tu luyện Thiên Đạo.

Hình ảnh trước mắt này chắc chắn tạo thành chấn động vô cùng to lớn với loại người bốn mươi phần trăm đó.

Làm người tu hành ngồi tít trên trời kia, đó không phải là ước vọng mà những người bình thường như bọn họ muốn đạt được trong cả đời này sao?

"Tư Không trưởng lão, cảm thấy hạt giống tu luyện lần này của Mạnh Mãnh quốc thế nào?"

Đôi mắt của Lữ Bất Hiên bình tĩnh quan sát mọi thứ phía dưới. Đôi mắt của Tư Không Trường Viễn bên cạnh hơi hiện lên một tia sáng.

"Vẫn như vậy. Không có gì khác với năm vừa rồi, nhưng vẫn có mấy người có tư chất tu luyện, còn những người khác..."

Tư Không Trường Viễn lắc đầu.

Lão ta còn nói tiếp: "Cũng chỉ là có thể, nếu không phải trong môn sắp xếp ta đến, ta căn bản còn không nghĩ tới chỗ này, hạt giống tu luyện quá ít, cảm thấy thật lãng phí thời gian."

Nghe vậy, Lữ Bất Hiên cười khẽ.

"Thực lực của Mạnh Mãnh quốc không tệ, bảo vật cống hiến hàng năm cho Thông Thiên thánh môn chúng ta cũng nằm trong số hàng thượng thừa của đồ thuộc tông môn."

"Nếu như hàng năm chúng ta không đi Mạnh Mãnh quốc thu nhận vài người, không đảm bảo được lòng dạ bọn họ sẽ thay đổi."

Tư Không Trường Viễn cười nhạo.

"Chỉ là một thế lực lục phẩm nho nhỏ mà bọn họ dám sao? Chỉ cần bọn chúng dám làm như thế, chưa cần tới thánh môn động thủ, bổn trưởng lão nhất định sẽ băm bọn họ thành mấy mảnh trước, để cho bọn họ tự mình mở to hai mắt nhìn xem."