Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 233: Mạnh Mãnh quốc




     Dạ Mệnh có chút đau đầu.

Trong số các sát thủ Huyết Sát Các vốn không có người nào nắm giữ loại năng lực kỹ năng quan sát Thiên Nhãn, cho nên hắn chỉ có thể tự mình đi tìm.

Nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Chút đạo lý này hắn vẫn hiểu.

"Hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi làm xong việc vặt."

Dạ Mệnh ngồi ở trên ghế chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cùng lúc đó, ở Nhập Nguyên Đạo Châu xa xôi, đại tông nhị phẩm là Chân Nguyên Tông. Một khối cự thạch khổng lồ trôi lơ lửng giữa không trung.

Bốn phía mây mù nhiễu loạn, hoàn toàn không có cách nào thấy rõ vật đặt trên thạch. Chỉ có những người bên trong mới có thể thấy rõ chân diện mục.

Trên toà cự thạch, một tòa kiến trúc có quy mô hồng thái, cung điện huy hoàng rộng mở.

Trong điện, hai bên trái phải là năm vị trưởng lão Nguyên Tông khí thế không tầm thường đang ngồi.

Tông chủ Chân Nguyên Tông là Khương Quảng Phách lẳng lặng ngồi ở chủ vị tông chủ.

Hai mắt từ từ mở ra, tinh quang lóe lên rồi biến mất.

"Hôm nay, bản tông chủ cho đòi chư vị trưởng lão tới Chân Nguyên điện nghị sự, chính là muốn hỏi một chút về chuyện Vân Giang Hải, trưởng lão nội môn của bổn tông nghiền nát mệnh bài của đệ tử chân truyền Trường Thanh Phong Thụ."

Tuy rằng Khương Quảng Phách già nua, nhưng hai mắt lại lộ vẻ thấu đáo hoàn toàn không hợp ý.

"Bẩm tông chủ, theo ý ta, chuyện này tất nhiên là những tông môn khác đã hạ thủ, tuyệt đối không thể nào là tán tu ra tay."

"Nếu đã vậy, Chung trưởng lão có chứng cứ của người đáng nghi không?"

Khương Quảng Phách dời ánh mắt về phía môn chủ nội môn nói ra câu nói này.

Chung trưởng lão nghe vậy, khuôn mặt cứng lại một chút, hắn đứng dậy thở dài nói: "Trong mấy chục năm nay, Vạn Pháp tiên môn không ngừng nảy sinh xung đột với bổn tông, cho nên ta nghĩ..."

"Hồ đồ!"

Bỗng nhiên, thần sắc Khương Quảng Phách biến đổi.

Toàn bộ đại điện đột ngột tĩnh mịch xuống, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.

Chung trưởng lão thấy thế, mặt cắt không còn một hột máu, hắn vội vã cúi đầu chắp tay nói: "Là một mình ta đã tự ý lên kế hoạch giữa tông môn đến sự kiện đó, xin hãy tông chủ trách phạt."

"Hừ."

Khương Quảng Phách hừ lạnh một tiếng,

"Mấy năm này, đang lúc đệ tử nội môn của bổn tông thương vong tăng vọt, trong lòng một môn chủ nắm nội môn trong tay sẽ không để ý gì sao?"

Chung Ngô trầm mặc không nói, chỉ có thể ngồi xuống. Lát sau có một giọng nói vang lên.

Một nam tử trung niên đứng dậy thở dài:

"Bẩm tông chủ, hai người ngã xuống, một rơi trong động tiên của tông ta, một thì rơi ở một nơi hẻo lánh tại Phúc Vân Châu."

"Có thể đánh người ta không kịp đề phòng, bỏ qua cho bổn tông trận pháp Vân trưởng lão bị một kiếm, tu vi của đối phương ít nhất là Thánh Cảnh."

"Mà đồng thời, đệ tử chân truyền Trường Thanh Phong Thụ cũng bỏ mạng ở nơi khác trong khoảng thời gian này."

"Chỉ sợ hung phạm đều là cùng một người."

"Ừm."

Khương Quảng Phách từ từ nhắm hai mắt gật đầu:

"Nói tiếp đi."

"Thời điểm chúng ta phát hiện Vân Giang Hải, hồn phách đã bị trừ khử đến mức không còn một mảnh, không thể dùng phương pháp hồn phách."

"Đệ tử chân truyền Trường Thanh Phong Thụ rơi xuống và bị thiêu cháy chỉ sợ cũng chỉ có vậy."

"Mà mọi người đều biết, sở dĩ bổn tông chỉ phái một mình Trường Thanh Phong Thụ đi đến Thiên Nguyên Châu chính là vì để tránh tai mắt của người khác, cũng là để mở ra cửa vào tiểu thế giới, sau đó nắm Thiên Nguyên Châu vững vàng nằm trong tay."

"Sợ rằng hung phạm cũng ngờ ngợ rằng Thiên Nguyên Châu có khả năng có tiểu thế giới tồn tại, cho nên mới có thể một vốn một lời hạ sát thủ đối với đệ tử trong tông."

"Để không bị hung phạm đánh chết trong nháy mắt. Ta đề nghị, chi bằng phái một gã Bán Thánh Cảnh tới Thiên Nguyên Châu tự mình tra xét một phen, các vị thấy ý này thế nào?"

Dứt lời, nam tử trung niên nhìn về phía mọi người tại đây.

Lúc này có người cau mày nói: "Ta cảm thấy không thích hợp, lỡ như sau đó bị phát hiện động tĩnh, có lẽ tiểu thế giới khó mà giữ được."

Nam tử trung niên nghe vậy, khóe miệng cong lên

"Ai nói ta muốn phái Bán Thánh Cảnh của bổn tông chúng ta? Ta nhớ kỹ trong đại lao Thiên Trọng, không phải có rất nhiều người thích hợp sao?"

Đại lao Thiên Trọng!

Nghe được bốn chữ này, tất cả mọi người đều vô thức nhíu mày.

Bởi vì nguyên nhân đặc thù, một ít tu sĩ không thể lập tức xử tử sẽ bị Chân Nguyên Tông giam giữ ở nơi này. Bên trong có đại tu vô ác bất tác, ác danh vang vọng khắp châu, cũng có một số đại yêu của Yêu tộc.

"Chẳng hay chỉ thị của Lãnh trưởng lão là..."

Khương Quảng Phách nhíu mày, nam tử trung niên nói: "Để đầu hồ yêu kia đi đi, chẳng hay tông chủ cùng các vị trưởng lão đang ngồi ở đây có ý thế nào?"

"Phương pháp này không tệ, chúng ta hạ một cấm chủ trên thân hồ yêu, nàng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của chúng ta."

"Nếu như thật sự tìm được đầu mối nào đó. Vừa hay, ở một nơi hẻo lánh như Thiên Nguyên Châu này thì rất lâu cũng sẽ không có người đi trước, không bằng dứt khoát để nàng vĩnh viễn ở lại nơi đó."