Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 230: Gia nhập




     “Toán tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, ngài tới tìm ta có phải là vì chuyện ủy thác không.”

Toán Loạn Thiên gật đầu một cái.

Môi Phong Nguyệt Tuyết có hơi trắng bệch.

“Chẳng lẽ...”

Toán Loạn Thiên hiểu ra Phong Nguyệt Tuyết đã hiểu sai, khẽ cười nói: “Phong cô nương yên tâm, ta lần này kêu ngươi đến là vì nhiệm vụ ngươi ủy thác đã hoàn thành rồi.”

“Cái gì?”

Phong Nguyệt Tuyết nghi ngờ tai mình đã nghe nhầm, mặt vô cùng ngạc nhiên, nàng nói với giọng bất ngờ: “Huyết Quật Động đã... không còn nữa?”

Toán Loạn Thiên cười: “Đúng vậy, đông đảo tà tu ở Huyết Quật động, còn có động chủ của Huyết Quật Động đều bị Huyết Sát Các ta xử lý rồi. Nếu như Phong cô nương không tin thì chờ đến ngày mai là có thể nghe được tin tức truyền đến từ nhật báo.”

“Cha nương, hai người đã nghe thấy chưa...”

Đôi mắt xinh đẹp của Phong Nguyệt Tuyết không kìm chế được mà chảy ra hai hàng nước mắt. Ngay sau đó nàng đã dùng tay trái lau nó đi.

Giọng nói run run: “Ta biết rồi, ta tin Huyết Sát Các không nói dối.”

“Nếu tiên sinh không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.”

Phong Nguyệt Tuyết nói xong thì xoay người rời đi, nhưng phía sau lại truyền đến một giọng nói: “Xin Phong cô nương chờ một chút.”

Bỗng nhiên Phong Nguyệt Tuyết nhìn thấy một vật đang được ném về phía mình, nàng đón lấy theo bản năng.

Sau khi thấy món đồ đó là gì thì ngơ ngác.

Nàng nhìn về phía Toán Loạn Thiên, nghi ngờ hỏi: “Toán tiên sinh, đây là?”

Tay phải Toán Loạn Thiên xòe quạt ra, khẽ phẩy phẩy rồi bình tĩnh nói: “Nếu như ta đoán không sai thì giờ phút này Phong cô nương không còn chỗ nào để đi nữa, không biết Phong cô nương có cân nhắc muốn gia nhập Huyết Sát Các không?”

“Gia nhập sao?”

“Có thể, nhưng mà...”

Đôi mắt của Phong Nguyệt Tuyết khẽ chuyển động, dường như đã xiêu lòng, nhưng có vẻ vẫn còn băn khoăn chuyện gì đó nên vẫn chậm chạp không đáp ứng.

Dường như Toán Loạn Thiên đoán được suy nghĩ trong lòng nàng nên lại cho nàng thêm liều thuốc trợ tim: “Xin Phong cô nương yên tâm, Huyết Sát Các ta ủy thác nhiệm vụ đều do bản thân người đó tự nguyện lựa chọn, sẽ không ép buộc bất cứ sát thủ nào đi làm nhiệm vụ mà bọn hắn không thích."

Nghe vậy, Phong Nguyệt Tuyết không nhịn được hỏi một câu: “Thiên phú của ta bình thường, tu luyện tới hiện tại cũng chỉ là Uẩn Linh Cảnh, không biết vì sao quý các lại nguyện ý mở rộng đại môn với ta?"

Phong Nguyệt Tuyết không ngốc, tự nhiên như không cũng sẽ không đồng ý ngay.

Vì sao một thế lực khổng lồ như Huyết Sát Các lại mở rộng đại môn với một Uẩn Linh Cảnh nho nhỏ như nàng, nếu nói là thiện lương thì nàng tuyệt đối không tin.

Toán Loạn Thiên đã sớm có dự liệu. Nghe đến đây, hắn ta nói ngay vào điểm chính: “Chẳng hay Phong cô nương có biết lai lịch của khối ngọc bội trong tay mình không?"

Phong Nguyệt Tuyết nghe Toán Loạn Thiên chuyển chủ đề sang chính mình, bèn nhìn lại ngọc bội màu u lam trong tay nói: "Ta biết khối ngọc bội này không đơn giản, nhưng lai lịch cụ thể thì ta không rõ ràng lắm, chỉ biết là bảo vật mấy đời gia thế chúng ta truyền xuống."

"Theo ta được biết, tấm lệnh bài trong tay ngươi có tên là Song Ngư Tuyệt Phong Ngọc."

“Chủ nhân của nó, cũng chính là tổ tiên Phong gia các ngươi, chính là tôn Đại Đế thượng cổ có danh hào ‘Phong Đế’, mà Phong gia các ngươi chính là đế duệ còn lại của vị Đại Đế kia."

Nghe xong tin tức kinh thế hãi tục này, rất lâu Phong Nguyệt Tuyết vẫn không có cách nào hoàn hồn.

Nàng sững sờ tại chỗ, không nhịn được nói: “Mặc dù ta biết ngọc bội bất phàm, nhưng sao có thể có chuyện đó chứ?"

"Nếu như tổ tiên của ta là một vị Đại Đế thì phụ mẫu ta không thể không biết."

"Nếu không tin, sao Phong cô nương không nhỏ một giọt máu của chính mình vào giữa ngọc bội?"

Toán Loạn Thiên dứt lời, Phong Nguyệt Tuyết do dự một hồi.

Sau đó, nàng cắn ngón trỏ tay phải, nhỏ xuống một giọt máu.

Sắc mặt Phong Nguyệt Tuyết thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Hiển nhiên, đối với nàng ở cảnh giới hiện tại mà nói, nhỏ một giọt máu vẫn rất miễn cưỡng.

Giọt máu rơi vào ngọc bội, ngay sau đó, chuyện khiến Phong Nguyệt Tuyết kinh ngạc đã xảy ra.

Sau khi giọt máu rơi vào khối Song Ngư Tuyệt Phong Ngọc, chỉ trong giây lát nó đã bị hấp thu hết.

Tiếp theo, linh khí khổng lồ từ khối Song Ngư Tuyệt Phong Ngọc này bay lên. Đồng thời, một uy áp cực mạnh tuôn ra.

“Đây là trực tiếp kéo tinh thần thể vào ngọc bội sao?"

Đứng bên cạnh nhìn thấy hai mắt Phong Nguyệt Tuyết dại ra vô thần, Toán Loạn Thiên thầm nghĩ.

Chỉ chốc lát sau, trong mắt Phong Nguyệt Tuyết dần dần khôi phục thần sắc. Cả người nàng vẫn còn hoảng hốt.

"Phong gia chúng ta... thực sự... là đế duệ?"

Dường như Phong Nguyệt Tuyết đã hiểu ra chân tướng gì đó, vẻ mặt nàng thất kinh.

Đột nhiên, nàng phục hồi tinh thần lại, chợt nhìn về phía Toán Loạn Thiên, mím môi một cái: "Được."

Nàng hiểu rồi, nàng đồng ý gia nhập Huyết Sát Các.

"Lựa chọn rất sáng suốt."

Toán Loạn Thiên cười cười.

“Vậy kính xin Phong cô nương đi theo ta.”

“Đi đâu?" Phong Nguyệt Tuyết sửng sốt.