Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 227: Ngọc nát đá tan (2)




Mà rõ ràng Huyết Quật Động có thực lực tổng hợp cao hơn Chiến Hổ Môn nhiều, lại lề rề chưa có ra tay, chính là vì đã biết đến sự tồn tại của con át chủ bài này.

Đây cũng là lý do vì sao mấy chục năm trước, Vạn Âm Tà đột nhiên lại bế quan trùng kích Đan Hồn Cảnh. Là vì muốn chiếm đoạt Chiến Hổ Môn.

Huyết Quật Động trước kia cũng có một chiến lực Đan Hồn Cảnh.

Chẳng qua tình hình hiện nay là Vạn Âm Tà đã tử vong hoặc là bản thân Hứa Văn Thành cũng không ngờ được

Huyết Sát Các đột nhiên xuất hiện không chỉ có đánh vỡ cục diện giữa bọn họ, mà còn tiêu diệt Huyết Quật Động.

Bây giờ chỉ còn lại Chiến Hổ Môn, sợ là rằng đã ngàn cân treo sợi tóc.

“Hôm nay, cho dù bản môn chủ phải chết ở chỗ này cũng phải kéo theo một người trong số các ngươi!”

Hứa Văn Thành cắn răng, thần sắc trong hai mắt đã lộ ra quyết ý liều chết. Hắn nhìn quanh bốn phía.

Chiến trường nơi khác sớm đã hạ màn. Kết quả vừa nhìn là hiểu ngay.

Chiến Hổ Môn tử thương hơn phân nửa.

Cái gọi là đệ tử tinh anh hoặc là trưởng lão của Chiến Hổ Môn, ở trước mặt những sát thủ kia đều không chịu nổi một kích. Ngoại trừ khuyết thiếu kinh nghiệm ra, nguyên nhân lớn nhất chính là chênh lệch tu vi.

Sát thủ xuất hiện xuất hiện từ trước cho đến bây giờ, vậy mà tu vi thấp nhất đều là Dưỡng Thần Cảnh. Đây là khái niệm gì chứ?

Phải biết rằng sát thủ xuất hiện ở đây phải có khoảng hơn mấy trăm người! Sát thủ nhiều như vậy mà đều không ngoại lệ, đều là Dưỡng Thần Cảnh. Trong đó có không ít Động Phủ Cảnh.

Đổi lại bên Chiến Hổ Môn bọn họ.

Đệ tử Dưỡng Thần Cảnh chưa tới hai mươi người, trưởng lão cũng chỉ có khoảng hơn bốn mươi người. Chênh lệch giữa hai bên vừa nhìn là hiểu ngay.

“Ha ha ha ha, Hứa Văn Thành ta suốt đời chưa bao giờ thất bại, không ngờ hôm nay lại ngã ngựa ở đây.”

Hứa Văn Thành ngẩng đầu, cười to.

Sau đó ông ta đưa mắt nhìn khối Chiến Hổ Khung Hạng Lệnh trong tay.

“Vậy thì cùng bản môn chủ… chết đi!”

Hứa Văn Thành dùng ý niệm, bắt đầu điều khiển Chiến Hổ Khung Hạng Lệnh trong tay.

Chiến Hổ Khung Hạng Lệnh hơi nứt ra, đồng thời tiếp tục có cột sáng tuôn ra. Hứa Văn Thành thế mà lại muốn tự bạo món pháp bảo Địa giai trung phẩm này.

Thân hình Quỳ Nguyệt chuyển động, vội vàng trượt về phía sau.

Rõ ràng, nàng cũng không ngờ là Hứa Văn Thành sẽ làm ra hành động điên cuồng đến vậy.

“Đừng nghĩ trốn được, bán kính nổ tung của một món pháp bảo Địa giai trung phẩm có phạm vi khoảng gần trăm dặm, các ngươi bây giờ muốn tránh, cũng không được nữa rồi.”

Hứa Văn Thành cười nói.

Bỗng nhiên lúc này lại hình như có cảm giác gì đó.

Ông ta vô thức quay đầu nhìn lại.

Một nam tử trung niên mặc trường bào xanh trắng, diện mạo bất phàm đang đứng ở phía sau, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Đối với sự xuất hiện của nam tử trung niên, từ đầu đến cuối, Hứa Văn Thành đều không hề hay biết.

Hứa Văn Thành thấy vậy, đầu tiên là giật mình hoảng sợ, sau đó lại cười.

“Lại một Đan Hồn Cảnh nữa đến thì làm được gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể ngăn cản một món pháp bảo Địa giai trung phẩm tự bạo hay sao? Đừng nói giỡn, đây là…”

Miệng Hứa Văn Thành bỗng dưng im bặt.

Chỉ thấy người nam nhân lộ ra một nụ cười yếu ớt, tay phải khẽ nâng lên, đầu ngón tay như có ánh sáng lóe qua.

Vốn chỉ kém chút nữa là đã có thể hoàn thành tự bạo Chiến Hổ Khung Đỉnh lệnh lại đột nhiên dừng lại, cứ giống như thời gian bị ngưng đọng lại vậy.

“Sao có thể...”

Hứa Văn Thành ngơ ngác nhìn tình cảnh gần như không thể phát sinh này, ông ta không dám tưởng tượng, cũng không dám nghi ngờ.

Bởi vì trong lòng ông ta biết rõ, chỉ một vị Đan Hồn Cảnh thì không thể nào thi triển thủ đoạn thông thiên bậc này được! Ánh mắt ông ta theo bản năng nhìn về người nam nhân thần bí ở bên này, cả những lệnh bài không giống nhau treo bên hông những sát thủ kia.

Trên lệnh bài đó viết một chữ Địa, vô cùng dễ thấy.

Phía dưới còn được đánh dấu, ông ta nhớ cái này hình như là chữ sát thủ nhất đẳng.

Nhất đẳng hàng chữ Địa là cảnh giới gì vậy? Nếu suy ra từ Đan Hồn Cảnh là hàng chữ Huyền, sắc mặt Hứa Văn Thành đột nhiên cứng lại.

Bỗng nhiên ông ta có cảm giác tim mình dường như đang ngừng đập vậy, thần sắc trong đôi mắt gặp chấn động lớn, miệng run rẩy không ngừng.

“Thánh, Thánh, Thánh Cảnh!”

Hứa Văn Thành cảm giác như bị sét đánh trúng vậy.

Thánh Cảnh đó! Đây chính là Thánh Cảnh! Là cường giả chỉ có ở các đại thánh địa và những thế lực lớn chân chính thôi.

Một Huyết Sát Các nho nhỏ sao có thể có một cường giả chân chính như vậy tồn tại được?

Khi trong lòng ông ta nổi lên nghi ngờ, không biết rốt cuộc người nam nhân thần bí trước mặt này có phải là Thánh Cảnh không thì động tác tiếp đó của người nam nhân trung niên đã chứng minh cho sự sợ hãi trong lòng ông ta.