Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 226: Ngọc nát đá tan




Tuy bây giờ Hứa Văn Thành quả thật là một cao thủ Đan Hồn Cảnh nhất trọng thiên chân chính nhưng bởi vì tiêu hao tiềm lực để đạt được cảnh giới này nên cảnh giới Đan Hồn Cảnh nhất trọng thiên của Hứa Văn Thành không chỉ yếu hơn rất nhiều so với Đan Hồn Cảnh bình thường, hơn nữa vì đã cưỡng ép đột phá, dẫn tới căn cơ hỏng bét. Cả đời không có hy vọng tiến lên nhị trọng thiên.

“Hai Động Phủ Cảnh, bản môn chủ không tin còn không đánh lại một mình ngươi.”

Hứa Văn Thành ra tay tấn công trước, Thiên Tuyền Chiến Hổ lập tức đuổi theo.

“Công tử cảm thấy, phần thắng của người nào lớn hơn?”

Phong Thanh Trúc nhìn đại chiến giữa Quỳ Nguyệt và Hứa Văn Thành, không nhịn được mở miệng hỏi.

Dạ Mệnh nghe vậy.

Không hề do dự một chút nào, cười nói: “Chuyện này còn cần hỏi à? Tất nhiên là Quỳ Nguyệt thắng.”

“Tuy Hứa môn chủ của chúng ta còn có yêu thú trợ trận, nhưng tiếc là đối thủ mà bọn họ đụng trúng lại không phải Đan Hồn Cảnh bình thường.” Dạ Mệnh nheo mắt lại nói.

Đối với thực lực chân chính của Quỳ Nguyệt, Dạ Mệnh thấy đối phương phải đến tứ trọng, ngũ trọng thiên. Giải quyết một con súc sinh Đan Hồn Cảnh và ngụy Đan Hồn Cảnh căn bản là như đi dạo phố.

Mà thực tế cũng phát triển đúng như lời Dạ Mệnh nói.

Lúc này mới qua được vài phút, ưu khuyết ở hiện trường nhanh chóng hiện ra. Rõ ràng là Hứa Văn Thành đã rơi vào thế hạ phong

“Chết tiệt, rốt cuộc thì nàng ta đang thi triển thân pháp gì vậy? Tại sao lần nào cũng có thể chính xác thoát được công kích của ta cùng với Thiên Tuyền Chiến Hổ.” Hứa Văn Thành nhìn bóng dáng như quỷ mị Quỳ Nguyệt, trong lòng hận đến ngứa ngáy cả người, nói.

Tình hình chiến đấu không đến năm phút đồng hồ.

Ông ta cùng với Thiên Tuyền Chiến Hổ đều đã tiêu hao một bộ phận linh khí không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng ngay cả góc áo của người ta còn chưa sờ được đã bị bản thân làm cho mệt mỏi mà chết.

Quỳ Nguyệt bên kia thì dừng lại, cười nói: “Được rồi không chơi nữa. Ta sắp tốc chiến tốc thắng đấy, còn mời môn chủ đại nhân của chúng ta phải cẩn thận một chút nhé.”

“Xích Lân Quyết.” Quỳ Nguyệt lẩm bẩm một câu.

Đôi mắt tinh xảo nhu tình như nước, giống như mùi hương dịu dàng đột nhiên co rút lại thành một đôi kim sắc kiên đồng.

Mặt ngoài hai cánh tay trắng nõn mềm mịn cũng theo đó hiện lên từng miếng vảy màu đỏ. Giống như Tà tu, nhưng có chỗ bất đồng.

“Đây là sức mạnh gì vậy?”

Hứa Văn Thành nhìn tình trạng lúc này của Quỳ Nguyệt thì cảm thấy hơi kinh ngạc.

Luồng sức mạnh kia phải nói như thế nào nhỉ, vừa giống như Tà tu lại vừa không phải Tà tu, nhưng cũng không phải công pháp tiên môn chính đạo gì.

“Sức mạnh gì vậy? Đây là ma sao!” Đồng tử Hứa Văn Thành co rụt lại.

Gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Quỳ Nguyệt đã từ trên hư không cao mấy thước đi đến át bên tai Hứa văn Thành.

Vèo!

Thiên Tuyền Chiến Hổ phát hiện ra sự tồn tại của Quỳ Nguyệt, đang định nhào về bên đó thì thân hình Quỳ Nguyệt lại biến mất từ ngay bên cạnh Hứa Văn Thành.

“Không tốt, mau tránh ra!” Hai mắt Hứa Văn Thành trợn to.

Sau khi Thiên Tuyền Chiến Hổ nhìn sang phía Hứa Văn Thành, thân hình kia đột nhiên xuất hiện sau lưng của nó.

Thiên Tuyền Chiến Hổ phản ứng không kịp nữa rồi.

Phụt!

Tay phải Quỳ Nguyệt giống như một mũi khoan, trực tiếp cắm vào trong xác thịt của Thiên Tuyền Chiến Hổ.

Gràoooo!!!

Thiên Tuyền Chiến Hổ thống khổ, không ngừng rít gào. Thân hình to lớn liên tục lay động, thân thể to lớn giống như muốn hất văng Quỳ Nguyệt xuống hỏi cơ thể mình.

Nhưng điều này sao có thể.

Gương mặt của Quỳ Nguyệt đã bị máu tươi bắn đầy, nhưng hai mắt lại không dao động chút nào.

Dưới sự phụ trợ của máu tươi, lúc này Quỳ Nguyệt giống như một nữ Tử Thần. Chỉ có thể nói, không hổ là giáo chủ Ma giáo, phong cách làm việc quả không giống người thường.

“Bắt được rồi.” Quỳ Nguyệt cười khẽ.

Tay phải đang đâm vào trong thể xác Thiên Tuyền Chiến Hổ lại đột nhiên rút ra. Tiếp theo là một dòng máu đỏ tươi phụt ra.

Một viên yêu đan màu tím lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay Quỳ Nguyệt. Tác dụng của yêu đan trong thân thể của bất cứ một yêu tộc nào, so với cái gọi là trái tim thì càng quan trọng hơn.

Không có trái tim thì còn có thể cứu chữa được. Nhưng nếu như yêu đan không còn nữa, vậy thì con yêu thú kia có thể trực tiếp nói tạm biệt với thế giới này được rồi.

Tiếng rống giận của Thiên Tuyền Chiến Hổ dần dần thu nhỏ lại, cho đến không còn tiếng động, hai mắt cũng dần mất đi tia sáng. Không có linh khí chống đỡ, thân thể to lớn này ầm ầm ngã xuống.

Rơi xuống mặt đất.

“Thiên Tuyền Chiến Hổ!” Trong lòng Hứa Văn Thành đau đớn như đao cắt.

Thiên Tuyền Chiến Hổ có thể nói là át chủ bài chưa lật lớn nhất của ông ta, đây cũng chính là nội tình của Chiến Hổ Môn.

Chiến Hổ Môn có thể sừng sững không ngã lâu như vậy, có một phần không nhỏ đều có quan hệ với con đại yêu Đan Hồn Cảnh này.